[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 73 - Chương 73: Lúng Túng (2)

Chương 73: Lúng Túng (2) Chương 73: Lúng Túng (2)Chương 73: Lúng Túng (2)

Nếu như cả đời này điều khiến hắn ta hối hận nhất, thì chính là ban đầu bởi vì sự yếu hèn của mình, mà hắn ta ly hôn với Giai Tuệ.

Hắn ta biết rõ, không sinh được con, vấn đề là nằm ở mình, Giai Tuệ hiền lành, đơn thuần như vậy, cho dù tự cô có vấn đề tới bây giờ cũng không trách mình, yên lặng gánh chịu tất cả những sự đàm tiếu của người khác, mà hắn ta, vốn là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, cũng không dám mở miệng nói ra chân tướng.

Hắn ta mặc cho mẹ đuổi Giai Tuệ đi, ngâm để cho mẹ tìm cho hắn ta một người vợ mới, vốn cho là bệnh tình của hắn ta sẽ tốt lên, nhưng sự thật là, khiến cho mọi chuyện càng đi vào bế tắc.

Bây giờ hối hận cũng đều đã vô dụng, cô là một cô gái tốt, một người đàn ông hèn nhát như hắn ta không xứng đáng ở bên cạnh cô, có lẽ để cô rời đi, đối với cô mà nói mới là chuyện tốt. ...

Đổng Giai Tuệ sau một đêm ngủ ngon, cô từ trước đến giờ là một người lạc quan, cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần trời còn chưa sập xuống, chỉ cần người còn sống, không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến bữa ăn giấc ngủ của cô.

Buổi sáng thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, Triệu Đông Lâm đã thức dậy, trên giường động một cái, Đổng Giai Tuệ cũng mơ màng mở mắt.

Mới vừa tỉnh ngủ đầu óc của Đổng Giai Tuệ còn có chút mơ hồ, chờ cô thấy bóng lưng của Triệu Đông Lâm, lúc này mới nhớ tới chuyện ngày hôm qua cô và Triệu Đông Lâm đã kết hôn, hôm nay là ngày đầu tiên sau khi cưới.

Nhớ tới cái này, Đổng Giai Tuệ vội vàng bật dậy, nhà chồng không thể giống với nhà mẹ, mẹ chồng cũng không phải mẹ ruột, mình là ngày đầu đến làm dâu, nhưng lại dậy trễ hơn Triệu Đông Lâm, nói không chừng trong lòng mẹ chồng cũng sẽ có ý kiến.

Triệu Đông Lâm nghe được động tĩnh liền quay đầu, chỉ thấy Đổng Giai Tuệ mặc một cái áo cộc cổ tròn, mái tóc bù xù rơi trên vai, nhìn dáng vẻ có chút lười biếng tùy ý, ánh mắt vô thần, hiển nhiên vẫn còn chưa tỉnh ngủ, dáng vẻ mơ màng nhìn qua còn thật đáng yêu.

Triệu Đông Lâm không tự chủ nhếch môi, khẽ cười nói: "Thời gian còn sớm, em ngủ thêm chút đi."

Lúc này cũng chỉ mới hơn năm giờ, trời mới vừa tờ mờ sáng mà thôi, Triệu Đông Lâm tối qua trong lòng còn chuyện vướng mắc nên không ngủ được, xem giờ cũng gần sáng rôi mới tỉnh dậy.

Một nguyên nhân khác chính là, đã từng là một người đàn ông độc thân ở một mình thời gian dài, bỗng nhiên ôm một sự ấm áp trong lòng, khó kiểm soát được tâm trạng mình, không bằng thức dậy, tạm thời vận động cho nóng người.

Đổng Giai Tuệ lắc đầu, tùy ý cột mái tóc dài của mình lên.

"Em hôm qua mới vừa đến đây, phải dậy sớm."

Ấn tượng đầu tiên thật tốt, nếu như ngày đầu tiên liền ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào thì thành gì, nói cho cùng Triệu Đông Lâm cũng đã dậy rồi, chẳng lẽ cô có thể dậy trễ hơn anh sao?

Đổng Giai Tuệ chỉ vừa mới kết hôn, không chung đụng nhiều với mẹ chồng, trong lòng mẹ chồng không thể nào mà thật lòng thân thiết như thế, cái gì mà gọi là quan tâm cũng chỉ là dịu dàng bên ngoài mà thôi.

Không có mẹ chồng nào mà không đau lòng vì con trai mình, Đổng Giai Tuệ muốn sống tốt ở Triệu gia, thì mỗi lúc đều phải để ý đến những chỉ tiết nhỏ.

Triệu Đông Lâm để cho Đổng Giai Tuệ ngủ nhiều hơn một chút cũng không nghĩ nhiều, thuần túy là xuất phát từ nội tâm đau lòng cho Đổng Giai Tuệ, trước kia anh ở trong quân ngũ, không có chính thức trải qua cuộc sống hôn nhân gia đình, hôm nay nghe Đổng Giai Tuệ nói như thế, anh lập tức hiểu được nội tình bên trong.

Anh nhớ tới vợ mình là một người phụ nữ thông minh, ban đầu cô học về luận ngữ, nhưng là để cho mình sợ hãi.

Triệu Đông Lâm cười xoa đầu Đổng Giai Tuệ, Đổng Giai Tuệ lập tức đỏ mặt, tim đập mạnh.

Trên bàn, bình nước vẫn còn hơi nóng, Đổng Giai Tuệ ở trong phòng rửa mặt đánh răng, mặc chiếc áo khoác màu đỏ, cột lại tóc cho gọn gàng, lại bện đuôi sam giống như lúc trước.

Cái áo khoác này cũng là do Đổng Giai Tuệ may, không may vừa người giống như đồ cưới, là cô cố ý may rộng lên một chút, để còn mặc thêm áo vào mùa đông.

Ra khỏi phòng, Đổng Giai Tuệ thấy trong phòng bếp đã sáng lên ánh đèn dầu, cô đi thẳng tới phòng bếp, nhìn thấy mẹ chồng Trương Xảo Nhi đang nhóm lửa.

"Mẹ, buổi sáng tốt lành."

Đổng Giai Tuệ nói một tiếng, Trương Xảo Nhi nghe giọng nói liền giương mắt nhìn, thấy con dâu đang đứng nhìn mình cười.

Không có ai không thích buổi sáng được người khác tươi cười chào, huống chỉ buổi sáng vừa thức dậy đã được nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp tươi cười như vậy, ít nhất trong lòng Trương Xảo Nhi cảm thấy thật thích.

"Sao con lại dậy sớm như vậy chứ, mấy đứa còn trẻ ngủ nhiêu một chút cũng không có sao, sau này không cần dậy sớm như vậy, mẹ cũng không phải là mẹ chồng không hiểu chuyện đâu."
Bình Luận (0)
Comment