Chương 75: Nấu Cơm (1)
Chương 75: Nấu Cơm (1)Chương 75: Nấu Cơm (1)
Mọi người ngồi xuống bàn ăn, Đổng Giai Tuệ nhận lấy Anh Bảo từ tay Triệu Mỹ Hương, lấy chiếc muỗng nhỏ giành riêng cho cô bé, đút cho cô bé ăn.
Một muỗng cháo với một chút thức ăn, Anh Bảo ăn vô cùng ngon lành.
Triệu Đông Lâm nhìn Giai Tuệ như vậy, trong lòng vui vẻ, khóe miệng liên cong lên, mà những người khác, mặc dù đang dùng cơm, nhưng vẫn bình tĩnh đánh giá, nhất là Trương Xảo Nhị, thấy con dâu mới chăm sóc Anh Bảo như vậy, bà ấy thật sự động lòng.
"Chị dâu, Anh Bảo thật rất quý chị, chị xem chị đút, con bé ăn cũng nhiều lắm."
Bên kia, Hắc Đản cúi đầu ăn cháo, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, buổi sáng Trương Xảo Nhi để cho Hắc Đản nói chuyện với Giai Tuệ, nhưng cậu cũng không đồng ý mở miệng, Trương Xảo Nhi đưa tay định đánh, nhưng lại bị Giai Tuệ cản lại.
"Mẹ, không quan trọng, thằng bé còn nhỏ, chúng ta cứ từ từ đi, cưỡng ép càng khiến trong lòng thằng bé khó chịu hơn."
Nếu đã là làm mẹ kế của người khác, Đổng Giai Tuệ sớm đã nhận ra điều này, Hắc Đản cũng chỉ là trẻ con bốn tuổi, đối với cô cũng không tạo được tính tổn thương, ngược lại là Đổng Giai Tuệ, nhìn dáng vẻ trâm mặc của, ít nói Hắc Đản, cũng đau lòng cho cậu.
"Đứa trẻ này, không biết nghe ai nói cái gì, giao tiếp với con còn dè dặt."
"Không sao, trước giờ con cũng chưa tiếp xúc với thằng bé nên con cũng không hiểu, bây giờ không thích con là chuyện rất bình thường, chỉ cần từ từ đợi, tin tưởng sau này thằng bé sẽ chấp nhận con."
Trương Xảo Nhi gật đầu cười, ngoài miệng không nói, nhưng rất hài lòng.
"Con nghĩ như vậy cũng tốt, lòng người cũng chỉ là dáng vẻ da thịt, chỉ cần con thật lòng đối xử với tụi trẻ, nhất định tụi nó sẽ chấp nhận con làm mẹ."
Đổng Giai Tuệ cười gật đầu: 'Dạ, cho nên con cũng không vội, thời gian còn dài mà."
Triệu Đông Lâm với dáng vẻ trong quân đội ra ăn cơm, ba đũa liền ăn xong bữa sáng, bế Anh Bảo trong tay Giai Tuệ, để cho cô rảnh tay ăn bữa sáng của mình.
Một bàn ngồi, hành động của Triệu Đông Lâm hiển nhiên không tránh được ánh mắt của người nhà, Trương Xảo Nhi khóe miệng khẽ nhếch lên, con trai khúc gỗ cũng biết dành yêu thương cho con dâu.
Mà Trịnh Nguyệt Phân ngồi đối diện Giai Tuệ, thấy hành động của anh chồng, sau liếc mắt nhìn Triệu Đông Hà, đều là anh em một nhà, người thì biết quan tâm vợ con, còn chồng mình, đang mở to miệng nhét bánh ngô vào.
Đổng Giai Tuệ bưng chén cháo của mình lên, một tay cầm bánh ngô, bắt đầu bữa sáng đầu tiên của mình ở nhà họ Triệu.
Bữa sáng ở Triệu gia cũng giống Đổng gia, đều là cháo ít gạo nhiều nước, khác nhau chính là cháo của Đổng gia thường được thêm khoai lang đỏ, mà cháo của Triệu gia thì lại thêm bắp.
Ở niên đại mà lai cây giống mạ còn không thể chăm sóc này, cơ giới hóa trồng trọt cũng không có thông dụng, nông dân làm ruộng không dễ, khổ cực một năm làm ra lương thực còn phải nộp một phần cho quốc gia, để cung ứng cho cuộc sống của người dân ở thành phố.
Dưới tình hình như thế, nhà nhà cũng chỉ có thể miễn cưỡng ăn no bụng, tăng thêm gạo trong cháo cũng không thực tế, Triệu gia coi như là gia đình có điều kiện tốt trong thôn, cháo này cũng chỉ có một nửa là gạo, còn lại thêm hạt bắp, vừa có thể tiết kiệm lương thực, vừa có thể tăng thêm cảm giác no bụng.
"Mẹ, hôm nay con muốn đi theo ra ruộng được không?"
Đổng Giai Tuệ lúc ở Đổng gia cũng không có ra ruộng, bởi vì cô là con gái đã gả đi, ở nông thôn, con gái gả đi giống như nước đổ đi, chuyện lương thực của cô cũng theo đó mà theo nhà chồng, chính là cái cái đạo lý "Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu."
Hiện tượng ly hôn ở nông thôn cũng rất hiếm, cho dù sau khi ly hôn trở vê nhà mẹ, cũng không coi là người trong đội.
Bởi vì công việc phải có công phân, theo như tính thù lao, trừ khẩu phần lương thực xuất khẩu bên ngoài, còn có tiền huê hồng cuối năm, tổng thu vào của toàn đội là sau khi trừ đi giá vốn sản xuất cùng các chi phí phát sinh khác, theo như tổng công phân của mỗi người trong đội rồi tính ra tiền.
Trên lý thuyết, thêm một người làm công phân thì coi như phải chia huê hồng nhiều hơn một phần, người khác dĩ nhiên cũng sẽ bị chia ít đi, cũng coi như xâm phạm đến những lợi ích của xã viên khác.
Nhưng tình huống bây giờ không giống, cô gả cho Triệu Đông Lâm, từ đó là một phần của Triệu gia, dĩ nhiên là nên xuất công.
Sau khi Đổng Giai Tuệ hỏi lời này, em dâu Trịnh Nguyệt Phân cũng tò mò nhìn về phía mẹ chồng Trương Xảo Nhi, ban đầu cô kết hôn với Triệu Đông Hà, ba ngày sau liên ra đồng, cô tò mò mẹ chồng sẽ làm gì với chị dâu mới này.
Trương Xảo Nhi ngẩn người, không nghĩ tới Đổng Giai Tuệ sẽ chủ động mở miệng hỏi chuyện xuất công, bà suy nghĩ một chút nói: "Trước hết hôm nay cũng không cần, con ở nhà chăm sóc Anh Bảo tốt là được, rồi làm cơm trưa, đợi một chút mẹ sẽ nói với con chúng ta làm cơm gì, làm bao nhiêu đủ ăn. Còn chuyện ra đồng, chờ mẹ đi hỏi đội trưởng rồi nói sau."