[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 84 - Chương 84: Thì Thâm (1)

Chương 84: Thì Thâm (1) Chương 84: Thì Thâm (1)Chương 84: Thì Thâm (1)

Tắm xong, lúc trở vê phòng, Triệu Đông Lâm đang ghi chép lại cuộc họp, anh mặc áo ba lỗ trắng, bắp thịt rõ ràng, toát lên sự nghiêm nghị của một người đàn ông.

Đổng Giai Tuệ đi vào phòng, cũng cảm giác được trong bầu không khí có tràn ngập một ý vị làm người ta khẩn trương đến khó thở, cô cắn môi đi ngang qua Triệu Đông Lâm, đi tới trước bàn trang điểm, nhìn vê gương lau tóc.

Bàn trang điểm bên cạnh giường, bên phải là bàn đọc sách, Triệu Đông Lâm quay đầu nhìn, dáng người xinh đẹp của Đổng Giai Tuệ theo động tác lau tóc mà phô bày trọn vẹn.

Cô nghiêng đầu, từ góc nhìn của anh, có thể thấy được phần cằm xinh đẹp của cô, ống tay áo lộ ra phần cổ tay vô cùng nhỏ, sau khi tắm xong làn da dường như trắng hơn, làm nổi bật sắc môi đỏ thắm.

Triệu Đông Lâm không tự chủ được nuốt nước bọt, anh hít một hơi thật sâu, rồi quay đầu, ép mình không được nhìn nữa.

Đổng Giai Tuệ sau khi lau khô được nửa đầu tóc, cô xoay người nhìn Triệu Đông Lâm vẫn ngồi như cũ trước bàn đọc sách.

Thật là lúng túng, thời đại này buổi tối cũng không có hoạt động nghỉ ngơi gì, không có ti vi, không có điện thoại di động hay là internet, ở nhà trừ những báo cáo cuộc họp của Triệu Đông Lâm mang về ra, thì ngay cả quyển sách cũng không có.

Mặc dù bên ngoài trời tối, nhưng bây giờ cùng lắm cũng chỉ mới hơn tám giờ, giờ này cô muốn ngủ cũng ngủ không được.

Đổng Giai Tuệ nhắm hai mắt nằm trên giường đếm cừu, khoảng chín giờ, Triệu Đông Lâm mang lách cách đi tới mép giường, cởi áo khoác treo lên.

Trong đêm tối yên tĩnh, bất kì những động tác nhẹ nhàng nào cũng làm cho suy nghĩ trong đầu Đổng Giai Tuệ muốn nổ tung, cô mở mắt ra, nhìn hoa văn trên giường, bởi vì là chuẩn bị cho kết hôn, nên nó được thêu mấy con uyên ương mập mạp.

Khi Triệu Đông Lâm ôm eo Đổng Giai Tuệ, trong lòng cô liên hốt hoảng, cả người cứng lên.

"Giai Tuệ."

Triệu Đông Lâm bên cạnh nhẹ nhàng nói vào tai cô, Đổng Giai Tuệ quay đầu, liền đối mặt với ánh mắt của Triệu Đông Lâm.

Trong ánh mắt của anh có chút long lanh, sự giấu giếm mãnh liệt, có tình yêu, có sự nghi ngờ, Đổng Giai Tuệ hô hấp bắt đầu rối loạn, khi Triệu Đông Lâm hôn vào bờ môi cô, cô mới từ từ tìm lại lý trí của mình.

"Không cần sợ, chúng ta cứ từ từ đi."

Đổng Giai Tuệ trong mắt lóe lên giọt nước mắt, cắn chặt môi để mình không phát ra âm thanh, nhà ở nông thôn hiệu quả cách âm không tốt, bị người khác nghe được động tĩnh gì thật sự quá xấu hổ.

Khó chịu vẫn là khó chịu, nhưng là Triệu Đông Lâm lại rất kiên nhẫn, lần đầu tiên, linh hồn của hai người hòa quyện trong một đêm lạnh lẽo như thế này.

Sau chuyện này, Triệu Đông Lâm ôm Đổng Giai Tuệ, dưới lớp chăn nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay cô.

"Ngày hôm qua anh cũng có chút giật mình, em có muốn nói một chút không?"

Đổng Giai Tuệ ừ một tiếng, lấy lý do đã nghĩ trước đó nói ra.

"Anh ta không thể làm điều đó, anh ta vẫn chưa đụng vào người em."

Triệu Đông Lâm nhắm mắt, cũng nghĩ tới nguyên nhân này, không nghĩ tới lại thật sự là như vậy.

Anh từ đầu đã không ngại việc Giai Tuệ ly hôn, nhưng cuộc sống lại cho anh một sự ngạc nhiên mừng rỡ, sự ngạc nhiên này quá lớn, lớn đến mức anh không thể lần nữa cân nhắc đến việc hôn nhân của bản thân.

Trước kia anh nghĩ là, nếu như Giai Tuệ thật sự không thể sinh con thì cũng không liên quan, bọn họ cùng nhau nuôi dưỡng Hắc Đản và Anh Bảo thật tốt là dược, anh mong có một người vợ dịu dàng, một gia đình ấm áp, trẻ con bao nhiêu cũng không phải là cơ sở hạnh phúc của hôn nhân.

Nhưng bây giờ, Giai Tuệ bởi vì nguyên nhân này mà không sinh con, nếu không phải không thể sinh được, thì tương lai, xác suất bọn họ có con là rất lớn.

Nghĩ đến sau này mình và Giai Tuệ sẽ cùng có con, Triệu Đông Lâm tâm tình liền kích động, đồng thời cũng lo lắng cho Anh Bảo và Hắc Đản, bây giờ nhìn lại, Giai Tuệ và Anh Bảo quan hệ rất tốt, anh cũng không có lo lắng gì, dù sao Anh Bảo còn nhỏ, đối với Uông Mai cũng không có ấn tượng gì, nhưng Hắc Đản thì khác, thằng bé đã bốn tuổi, lúc Uông Mai đi cũng lưu lại ký ức.

Nghĩ đến hai ngày qua Hắc Đản có địch ý vô hình với Giai Tuệ, Triệu Đông Lâm cảm thấy cần nhanh chóng giải quyết vấn đề này, nếu để mâu thuẫn càng trở nên gay gắt thì cũng không dễ xử lý.

"Trước kia, em phải chịu nhiều đau khổ rồi."

Lưng đeo một tội danh không có chứng cứ, trở thành tội nhân trong miệng người khác, bị người khác bàn tán, hẳn là rất đau khổ.

Thời điểm cô ly hôn, anh vẫn còn trong quân ngũ, sau khi trở về nghe người ta nói cô vì chuyện ly hôn mà nhảy sông, Triệu Đông Lâm ban đầu không dám tin lời đồn đãi này, bởi vì lân đầu tiên gặp Giai Tuệ trên trấn, cô lộ ra vẻ ôn hòa tỉnh táo, không giống như người sẽ nhảy sông tự vẫn.
Bình Luận (0)
Comment