[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 85 - Chương 85: Thì Thâm (2)

Chương 85: Thì Thâm (2) Chương 85: Thì Thâm (2)Chương 85: Thì Thâm (2)

Sau khi Triệu Đông Lâm hỏi qua, Đổng Giai Tuệ cũng cẩn thận suy nghĩ một chút, cái vấn đề có đau khổ hay không này, hẳn từ trước khi cô tới khác với sau khi cô tới.

Nguyên chủ hẳn là rất đau khổ, dù sao ở niên đại này, ly hôn cũng là chuyện lớn, nếu không nguyên chủ cũng không thể nhảy sông tự sát, nhưng nếu như hỏi chính cô, thì mọi chuyện lại khá tốt, người của Đổng gia đối xử với cô không tệ, dùng những lòng tốt nhất đón nhận cô, không có tùy tiện tìm một người để gả cho cô, chỉ cần điểm này cũng đủ làm cô cảm kích.

Dĩ nhiên, cô cũng không tùy tiện là ai cũng sẽ gả đi, nhưng nếu Đổng gia không nhân từ như vậy, cuộc sống của cô sẽ vô cùng khó khăn, dù là chạy trốn, cũng sẽ đối mặt với quẫn bách, không lối thoát, không có thư giới thiệu, không có thẻ căn cước, cô vĩnh viễn sẽ không cách nào sống một cách quang minh chính đại, chỉ có thể ở lậu mà thôi.

Hơn nữa, một cô gái trẻ tuổi, ở một niên đại xa lạ như thế này, để bảo vệ bản thân tránh khỏi xâm hại cũng là một vấn đề, cho nên, cô vui mừng vì người Đổng gia hiền lành chính trực.

"Thật may mắn, chuyện trước kia đều cho qua đi, em một chút cũng không muốn nghĩ tới."

Triệu Đông Lâm đau lòng hôn lên trán cô, ôm cô chặt thêm một chút.

"Vậy thì đừng nghĩ nữa, sau này chúng ta sẽ sống tốt cùng nhau."

"Được.

Đổng Giai Tuệ vốn muốn hỏi Triệu Đông Lâm về người vợ trước, nhưng lời đến khóe miệng lại không thể nói ra, một là cảm thấy có chút phá vỡ bầu không khí, một cái khác là, cô cũng không quá tò mò chuyện vợ trước của Triệu Đông Lâm. Biết nhiều không làm mình thoải mái, cần gì phải để ý đến những chuyện đó, chỉ cần anh tốt với cô là được.

Đêm đã khuya, bóng cây gió lay chập chờn, trong phòng mặc dù tối, nhưng lại nóng như lửa, Giai Tuệ đến gần rạng sáng mới mơ mơ màng màng ngủ đi, ngày thứ hai nghe được tiếng gà trống gáy mới cật lực mở mắt, bị sự đau nhức trên người làm cho kinh động.

Cô a lên một tiếng, Triệu Đông Lâm liền đưa bàn tay của mình ra, chỉ cách một lớp quần áo là chạm tới cơ thể cô.

Lúc anh ở trong quân ngũ, những huyệt đạo này vô cùng thành thạo.

"Mệt không? Hôm nay cũng không cần dậy sớm, ngủ thêm một chút nữa đi."

Tối hôm qua không nhịn được, một lần lại một lần, cuối cùng người chịu khổ lại là vợ mình, Triệu Đông Lâm cũng rất đau lòng.

"Vẫn ổn, cũng không đến nỗi ấy."

Đổng Giai Tuệ sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt thẹn thùng, không biết tấm lòng của Triệu Đông Lâm cũng rung động.

"Vậy để anh xoa bóp cho em."

"Được."

Giai Tuệ nhẹ giọng đồng ý, tựa vào ngực Triệu Đông Lâm, giống như một con thỏ nhỏ vậy, vừa hiền lành vừa ngoan ngoãn, trái tim của anh chỉ như vậy nhanh chóng được lấp đầy, thỏa mãn đến không chịu được, trên mặt tràn ra, nụ cười dịu dàng.

Đổng Giai Tuệ rốt cuộc cũng ngồi lên, tóc dài xõa qua vai, tiện tay kéo lên, Triệu Đông Lâm cảm thấy mình có bệnh, cứ thể lẳng lặng nhìn cô, dù cho vén tóc cũng được, mặc quần áo cũng được, rửa mặt cũng được, chải đầu cũng được, mọi cử động đều xinh đẹp.

“Anh làm gì nhìn em?” "Ngắm em."

Đổng Giai Tuệ liếc anh một cái, cười nói: "Bí thư Triệu thật biết cách nói chuyện, hẳn là đã ăn rất nhiều đường rồi."

Triệu Đông Lâm đi tới, hôn lên đôi môi của cô, nhìn cô hỏi: "Em nếm thử xem? Có phải ăn đường không?"

Đổng Giai Tuệ vuốt ngực, trước đây cô chỉ trải qua tình yêu trong sáng ở khuôn viên trường học, cũng không có tiếp xúc gần gũi với đàn ông như vậy, trước chỉ cảm thấy Triệu Đông Lâm là một người đàn ông chính trực có thể tin tưởng, không nghĩ tới sau này lại làm cho tim cô đập nhanh tới như vậy.

Cô đỏ mặt trợn mắt nhìn anh một cái, đều là do anh, khiến cho tim cô đập nhanh như vậy.

Trong phòng bếp, Trương Xảo Nhi đang nấu nướng, Hắc Đản đứng trước bếp than chơi gỗ.

"Dậy rồi sao?"

"Dạ mẹ, có phải con dậy trễ không?"

"Không có, mẹ chỉ nấu nước nóng thôi, chờ nước sôi rồi cho vào hai ấm nước, còn dư lại nấu bữa sáng."

"Dạ, vậy hôm nay bữa sáng cũng là con nấu sao?"

"Ừ, việc nấu nướng này mẹ cũng không cướp của con."

Đổng Giai Tuệ cười một tiếng, cô nhìn Hắc Đản, do dự có nên qua xoa đầu cậu một cái.

"Hắc Đản, sáng nay con muốn ăn gì, dì làm cho con được không?"

Hắc Đản cúi đầu chơi gỗ, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Giai Tuệ một cái.

Đổng Giai Tuệ có chút không biết làm thế nào, Trương Xảo Nhi cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Đứa nhỏ Hắc Đản này, đừng tưởng cậu nhỏ, miệng ngậm chặt, không muốn nói thì cũng không thể cạy ra, lúc không có ai bà cũng hỏi, tại sao không để ý đến người mẹ mới này, nhưng cậu cũng không nói lời nào, làm cho Trương Xảo Nhi cũng không có cách.

"Mẹ, trong nhà có bí đỏ, con muốn làm bánh bí đỏ cho mấy đứa nhỏ ăn, nhưng món này thì phải tốn chút dầu..."
Bình Luận (0)
Comment