Chương 90: Về Nhà Mẹ Đẻ (3)
Chương 90: Về Nhà Mẹ Đẻ (3)Chương 90: Về Nhà Mẹ Đẻ (3)
Ở phía bên kia, Triệu Đông Lâm đạp xe khoảng chừng ba mươi phút đã tới đầu thôn Đại Vũ, trên đường đi gặp được mấy người trong làng.
"Ôi, đó không phải là con gái nhà Đại Quý sao."
"Đúng vậy, hai ngày trước vừa mới kết hôn với con nhà họ Triệu ở thôn Thương Hà."
"Người đạp xe kia chính là chồng của cô, nghe nói là bí thư chi bộ thôn Thượng Hà?"
"Lại mặt còn mang theo con trở về à?"
"Đứa trẻ là con vợ trước của người đàn ông, nàng dâu kia là thanh niên trí thức trong thành phố, ly hôn nên trở về thành phố rồi."
"Ôi chao, hai người này đều đã ly hôn."
Chùy Tử được bà của cậu bé cử đến đợi ở cổng thôn, vừa nhìn thấy xe của Triệu Đông Lâm liền vội vàng chạy tới.
"Cô, chú, hai người đã tới, bà nội đã đợi hai người cả buổi sáng rồi."
Hắc Đản ngồi ở trên đòn khiêng phía trước nhìn thấy Chùy Tử đang chạy tới, rõ ràng là rất tò mò về cậu bé.
Đổng Giai Tuệ ôm Anh Bảo nhảy xuống từ phía sau, cười nói,'Bà nội cử con tới đây đợi phải không?"
"Đúng vậy, con đã nhận nhiệm vụ này."
Đổng Giai Tuệ cười mắng,'Cái đứa tiểu quỷ này, chắc chắn biết chờ cô có đồ ăn ngon."
Cô lấy từ trong túi xách mấy viên kẹo đưa cho Chùy Tử, rồi nói với cậu bé: "Sao, cho cháu đấy, cháu nhanh chạy trở vê nhà nói cho bà nội, nói tụi cô sẽ lập tức đến ngay.
Chùy Tử sau khi nhận nhiệm vụ lại chạy vê.
Triệu Đông Lâm cười nói: "Cái thằng bé Chùy Tử này thật là thú vị."
"Cậu bé nghịch ngợm quá, phải dạy cho tốt mới được."
Đổng Giai Tuệ đã xuống xe ôm Anh Bảo đi, Triệu Đông Lâm cũng xuống xe đẩy xe đạp đi cùng với Đổng Giai Tuệ.
"Con trai phải nghịch ngợm, càng nghịch ngợm càng tốt."
Giống như anh khi còn bé, mặc dù học giỏi, nhưng cũng làm rất nhiêu chuyện nghịch ngợm phá phách, ngẫm lại khi đó thật sự rất là vui.
Loại cảm giác sung sướng này kéo dài cho đến khi anh vào trại lính, trong quá trình huấn luyện hàng ngày anh rèn luyện được sự bình tĩnh. Tết năm đó, người trong quân doanh tụ tập lại một chỗ để ăn cơm Tất Niên, tân binh bọn anh tập trung ở một chỗ, nhìn thấy được sự thay đổi trong cảm xúc của mọi người.
Chỉ trong thời gian mấy tháng, ai cũng phát sinh những thay đổi kinh thiên động địa, bỗng nhiên trưởng thành, cũng không còn là những cậu thanh niên mùa hè bơi lội mò cá, mùa đông lên núi bắt gà rừng kia nữa.
Lại nói tới con trai Hắc Đản, anh lâu không trở về, khi trở về liền phát hiện Hắc Đản không thích nói chuyện, mỗi ngày đều đi theo ông bà ra đồng làm việc, khi lớn lên cũng không tìm bạn bè cùng tuổi để chơi cùng. Có lúc Triệu Đông Lâm cảm thấy như vậy không tốt, Hắc Đản nên hoạt bát hơn, dù có bướng bỉnh nghịch ngợm hơn thì cũng không sao, chỉ cần không gây ra nguy hiểm là được.
Đổng Giai Tuệ liếc mắt nhìn Triệu Đông Lâm: "Cái gì mà càng nghịch ngợm càng tốt, cái này không có căn cứ khoa học nào cả."
"Ây da, em còn đòi nói chuyện khoa học với anh cơ."
"Làm sao, cảm thấy em là một người phụ nữ nông thôn không xứng để nói chuyện khoa học với Bí thư chi bộ thôn đúng không?” "Cũng không phải, anh chỉ cảm thấy lời nói của em rất có lý, không nên chôn chân ở nhà làm một người phụ nữ của gia đình."
Đổng Giai Tuệ hừ một tiếng,'Đúng vậy."
Ở thời hiện đại, cô cũng là một nghiên cứu sinh toàn diện, phát triển về đạo đức, trí tuệ, vóc dáng, sắc đẹp, sức lao động.
Đang nói chuyện hai người đã đi đến nhà họ Đổng, Đổng Giai Tuệ ôm Anh Bảo trong tay, Triệu Đông Lâm đẩy Hắc Đản trên xe, bốn người đi vào sân.
"Em gái em rể tới rồi."
"Đông Lâm tới rồi."
Cả nhà tiến lên đón, trong nháy mắt bốn người bị vây xung quanh.
"Đây là Hắc Đản, đây là Anh Bảo đúng không ? Hai đứa trẻ ngoại hình tốt biết bao, thật xinh đẹp, rất gọn gàng."
Triệu Đông Lâm ôm Hắc Đản từ trên xe xuống đất, Hắc Đản liền dựa vào chân Triệu Đông Lâm, nhìn dưới mặt đất không nói lời nào, ngược lại là Anh Bảo, tròn mắt nhìn mọi người nhìn anh một lát không sợ người lạ một chút nào.
Trân Quế Hương thích những cô gái nhỏ, vui vẻ, đón lấy Anh Bảo từ trong tay Đồng Giai Tuệ.
"Cô gái nhỏ này thật là ưa nhìn, cùng với Điềm Nữu của nhà chúng ta giống như hai chị em vậy.
"Cũng phải ha, ta cảm thấy Anh Bảo và Điềm Nữu rất giống nhau nha."
Chu Ngân Đệ nắm lấy tay Hắc Đản, sờ đầu cậu bé rồi nói: 'Hắc Đản và Tiểu Mạn tuổi cũng gần bằng nhau, tới đây, vào đi, dì sẽ mang món ngon cho con."
Hắc Đản hơi do dự, quay đầu liếc nhìn Triệu Đông Lâm, nhìn thấy Triệu Đông Lâm gật đầu cậu bé mới đi theo Chu Ngân Đệ.
Ba người anh của Giai Tuệ trò chuyện với Triệu Đông Lâm, khi Trân Quế Hương cùng Đổng Giai Tuệ vào nhà, trong ngực vẫn còn ôm Anh Bảo.
"Như thế nào, người nhà họ Triệu đối xử với con có tốt không?"
Thật ra Trần Quế Hương nhìn thấy lễ vật lại mặt thì trong lòng liền biết chắc chắn lễ này cũng không nhẹ, nghe nói là do mẹ chồng của Đổng Giai Tuệ tự mình chuẩn bị.
"Rất tốt."