Chương 91: Về Nhà Mẹ Đẻ (4)
Chương 91: Về Nhà Mẹ Đẻ (4)Chương 91: Về Nhà Mẹ Đẻ (4)
Đổng Giai Tuệ kể chỉ tiết vê cuộc sống của mình ở nhà họ Triệu cho Trần Quế Hương nghe, Trần Quế Hương nghe xong gật đầu hài lòng.
"Đối xử với con tốt là được, mẹ thấy mẹ chồng con không phải là loại người không phân biệt trái phải, trước đó mẹ cũng đã hỏi thăm qua, bà ấy đối xử với con dâu trong nhà khá tốt, nếu không cho dù con có đồng ý, mẹ cũng không dám gả con đi."
Đổng Giai Tuệ muốn nói lại thôi, cô không biết có nên nói chuyện đó cho Trân Quế Hương biết hay không. Mặc dù đây là vấn đề cá nhân, nhưng có thể nó có liên quan đến nguyên chủ, Trần Quế Hương được coi là mẹ của nguyên chủ, vậy nên cũng có tư cách được biết chân tướng sự viết, dù sao nguyên chủ nhảy sông tự sát vì lý do gì, dù sau đó cô xuyên đến đây, nhưng dù sao nguyên chủ cũng đã biến mất.
"Sao rồi, có chuyện gì thì nói, đừng có giấu diếm."
Trần Quế Hương nhìn con gái nhà mình như vậy, còn tưởng là nhà họ Triệu có gì đó không tốt, vội vàng mở miệng hỏi.
"Không phải nhà họ Triệu có chuyện gì, chỉ là lần này con kết hôn với Triệu Đông Lâm không phải là lần đầu tiên, trước đó con cũng không hiểu lắm, con với họ Lư kia không có làm cái chuyện kia."
"Cái gì?"
Giọng nói của Trần Quế Hương cao vút đến một quãng tám, Anh Bảo ở trong vòng tay bà giật nảy mình, bà vỗ vỗ lưng Anh Bảo, mặt đầy lo lắng hỏi: "Con vừa mới nói chuyện gì, con chưa ngủ chung với họ Lư kia?"
Trân Quế Hương dùng cái chữ "Ngủ' này khiến cho Đổng Giai Tuệ cảm thấy xấu hổ, cô lúng túng gật đầu, Trân Quế Hương bỗng nhiên đứng dậy, Anh Bảo lại bị dọa sợ, Đổng Giai Tuệ nhìn bà như vậy, liền ôm Anh Bảo vào trong ngực mình. "Nói như vậy, con không có bầu không phải là con có vấn đề gì, mà là họ Lư kia căn bản không đụng vào con!"
Đổng Giai Tuệ gật đầu, chắc là như vậy đi, nếu không thì cũng không giải thích được chuyện này.
"Cái tên họ Lư này, được lắm, dám hắt nước bẩn vào người con, mẹ nhổ vào, xem mẹ có chỉnh chết nó không."
"Mẹ, con nói với mẹ một tiếng, mẹ cũng đừng đi tìm anh ta, nói thật ở cùng một nhà với loại người như vậy, con không muốn có một chút liên quan nào, cuộc sống hiện tại của con và Đông Lâm rất tốt, con không muốn có thêm rắc rối."
Trần Quế Hương thở dài.
"Cũng đúng."
Bà kéo tay của Đổng Giai Tuệ, trong lòng cảm xúc hỗn loạn, hai mắt hơi nóng lên.
"Mấy ngày nay mẹ đang lo lắng, sợ cuộc sống của con không tốt, nếu con lại có chuyện gì không may, thì thật đúng là đang muốn lấy cái mạng của mẹ."
Bà nhìn con gái mình, tóc đen nhánh, ánh mắt tỏa sáng, da cũng căng bóng mịn màng, nụ cười lúc nào cũng xuất hiện trên khóe môi, nhìn qua thấy rất xinh đẹp.
"Cuối cùng mẹ cũng yên tâm rồi."
Biết chuyện này, ngoại trừ việc ghét cay ghét đắng nhà họ Lư, bà cũng không kiêm được vui vẻ vì con gái. Bà biết rằng đàn ông dù ngoài miệng nói không quan tâm nhưng trong lòng chắc chắn là vẫn có cái gai, lần này thì hay rồi, cái gai trong lòng con rể sẽ không còn nữa.
"Con nói xem sao con lại hồ đồ như vậy, chỉ trách mẹ lúc trước không dạy dỗ con thật tốt, để đến lúc con gả chồng cũng không biết cái gì."
Cũng là vì con gái còn quá nhỏ, cô gả vào nhà họ Lư khi mới mười tám tuổi, nhìn giống như con thiêu thân. Trân Quế Hương quay lại phòng bếp cả người mặt mày đều hớn hở, mấy người chị dâu còn trêu ghẹo Đổng Giai Tuệ: "Xem ra Giai Tuệ và em rể sau khi cưới nhau sống rất hạnh phúc, nếu không mẹ cũng không thể vui vẻ đến mức này."
"Cũng không phải, mang theo một con gà mái, năm cân thịt ba chỉ, còn có trứng gà, bánh xốp, mang những đồ vật này, chắc hẳn là rất hài lòng với Giai Tuệ nhà mình."
"Chúng ta cũng không kém, sáng sớm cũng đã bắt đầu bận bịu chuẩn bị thức ăn, cũng không phải là không nể em rể."
Chu Ngân Đệ cười cắt tim lợn thành miếng nhỏ bỏ vào miệng Anh Bảo: "Hai đứa nhỏ này thì sao, tôi thấy cậu bé kia không thích nói chuyện lắm."
Cô vừa mới mang Hắc Đản đi tìm Tiểu Mãn, để đứa trẻ đưa đồ chơi cho Hắc Đản, còn cầm cho cậu bé một ít đồ ăn.
"Nói chung là cũng tốt, có lẽ cậu bé vẫn chưa thể tiếp nhận được, dù sao thì cậu bé vẫn có tình cảm rất sâu đậm với mẹ mình."
"Ôi, mọi người đều nói làm mẹ kế không dễ, làm tốt thì không ai nói tốt, nhưng mà làm không tốt thì bị người khác nói."
"Con ngược lại thì không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao bị người khác nói cũng đã quen."
Có người nào không nói xấu sau lưng, có người nào mà không bị nói xấu sau lưng chứ.
Cuộc sống hàng ngày là như vậy mà, Đổng Giai Tuệ đã sớm rút ra được quy luật cuộc sống của riêng mình, đó là sống cuộc sống của riêng mình, kệ người khác nói gì thì nói. Cuộc sống của cô thời gian qua rất tốt, quản người khác nói làm gì, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.