[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 92 - Chương 92: Xào Xáo (1)

Chương 92: Xào Xáo (1) Chương 92: Xào Xáo (1)Chương 92: Xào Xáo (1)

Mấy người chị dâu nhớ đến chuyện lúc trước của Giai Tuệ nên cũng không nói tiếp nữa, liền đổi sang đề tài nói chuyện khác. Ngược lại là Trân Quế Hương, trong lòng thở dài, than thở đúng là tạo hóa trêu người.

Ai có thể nghĩ tới chuyện Giai Tuệ không sinh con là như vậy, nếu sớm biết như vậy, trước đây cô ta sẽ cầm cây cuốc lột phòng kia nhà họ Lư, để cho cả nhà bọn họ không được yên ổn.

Hôm nay vì chiêu đãi con gái và con rể, Trân Quế Hương đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, Trương Xảo Nhi để cho Giai Tuệ mang về một con gà, coi như cũng bàn bạc xong, Trân Quế Hương cũng giết thịt một con gà.

Buổi trưa lúc ăn cơm, cha vợ, anh rể và anh ngồi chung một bàn, vui mừng thưởng thức rượu, Đổng Ái Dân và những người khác uống rượu cùng với Triệu Đông Lâm.

"Đến đây, Đông Lâm, mấy anh em chúng ta hôm nay nhất định phải uống rượu vui vẻ."

"Đúng vậy, không say không về."

"Lần đầu tiên con rể đến nhà cha vợ ăn cơm, không uống say thì là do mấy anh không chiêu đãi tốt."

Mấy ông cậu rót rượu, Triệu Đông Lâm đương nhiên không cự tuyệt bất kỳ ai, kết thúc bữa cơm, anh thật sự đã uống rất nhiều.

"Con đỡ Đông Lâm lên phòng ngủ của con nghỉ một lát, ở nhà ăn cơm tối rồi hãy trở về."

Phòng của Đổng Giai Tuệ trước đây là nhà kho, sau khi Đổng Giai Tuệ từ nhà họ Lư trở về thì được thu dọn làm phòng cho cô, sau khi cô lấy chông gian phòng này được giữ lại, qua một hồi sẽ đem phòng này sửa lại một chút nữa, mấy đứa nhỏ trong nhà đều đã lớn, cũng nên chuẩn bị cho bọn chúng gian phòng riêng.

Còn những thứ linh tinh ở nhà thì đã xây căn nhà gỗ khác để cất giữ rồi.

"Chờ Đông Lâm tỉnh rồi nói sau, có ở lại ăn cơm tối hay không còn phải xem buổi chiều anh ấy có công việc trong thôn hay không."

Trước khi tới nói là ăn cơm trưa xong thì vê, cô cũng quên hỏi xem anh chuyện công việc.

Triệu Đông Lâm uống say thuộc về kiểu người không ồn ào, không quấy râầy, mà nằm xuống lập tức chìm vào giấc ngủ. Sau khi cởi giày đắp chăn cho anh, cầm chậu nước ấm rửa mặt, lấy khăn ướt lau tay và mặt.

Tay của anh thon dài và rộng, các khớp xương rõ ràng, các vết chai dày ở lòng bàn tay và ngón tay cho thấy sự khó khăn trong cuộc sống.

Mấy ngày sau khi cưới ở nhà có rất nhiều chuyện, thật ra hai người cũng không có nhiều thời gian để nói chuyện với nhau, cuộc sống bộ đội của anh trước đó, Đổng Giai Tuệ không biết nhiều, nhưng từ những vết chai trên tay, chắc chắn là vô cùng gian khổ.

Lúc khăn lông lau trên mặt anh, Triệu Đông Lâm mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Đổng Giai Tuệ đang nhìn mình chăm chú và lau mặt cho mình liền đưa tay nắm lấy †ay cô.

"Vợ.

Sau khi uống say giọng nói của anh trở nên rất nặng, mang theo chút khàn khàn, giống như tiếng thở dài cũng giống như tiếng tình nhân thì thâm bên tai.

Đổng Giai Tuệ không rút bàn tay bị anh cầm ra, mà thuận thế ngồi xuống đầu giường, dùng một cái tay khác gở khăn lông xuống, bỏ vào trong chậu rửa mặt.

"Vợ.

Anh gọi nhưng không thấy Đổng Giai Tuệ đáp lại, Triệu Đông Lâm lại gọi thêm tiếng nữa. Anh vuốt ve lòng bàn tay của cô, trong không khí tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt, Đổng Giai Tuệ cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt anh.

Anh là một người đàn ông đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, đường ranh rõ ràng, ngũ quan lập thể, nhưng ngày thường anh nghiêm túc, thái độ nghiêm túc của anh khiến người khác không để ý đến ngoại hình của anh.

Nói cách khác, anh không phải là dựa vào mặt để kiếm cơm, thậm chí bởi vì quá nghiêm túc, khiến người ta dễ dàng sinh ra ảo tưởng rằng người sống chớ đến gần.

Ấn tượng đầu tiên của cô về anh là người lính rất đặc biệt, ấn tượng thứ hai là lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, rất dễ dàng tạo ra cho người khác cảm giác tin tưởng.

"Em ngủ với anh một lát đi."

Triệu Đông Lâm nói xong liền đỡ lấy eo của Giai Tuệ, muốn cô cùng nằm xuống với mình, nhưng Đổng Giai Tuệ vội vàng đẩy ra.

"Đừng có làm loạn, đang là ban ngày, bị người thấy được lại hiểu lầm."

Trong sân người đến người đi, nếu cô thật sự nằm xuống cùng một chỗ với anh, dù không làm cái gì, cũng sẽ bị người khác chê cười.

"Hiểu lầm cái gì, em là vợ anh mà."

Mạch não của người say dường như cũng khác hẳn lúc bình thường, Đổng Giai Tuệ càng tỏ thái độ phản đối, thì anh lại càng cố chấp kiên trì theo ý mình.

Khi hai người xô đẩy nhau ở bên trong, Trần Quế Hương bưng trà lạc tiên bước vào, bà pha cho Triệu Đông Lâm một tách trà giải rượu, cố ý đưa tới cho bọn họ.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Đổng Giai Tuệ đỏ mặt đứng dậy, túm tóc để che lại.

Trân Quế Hương cong cong khóe môi, bà biết con gái mình da mặt mỏng, cho nên cố ý giả vờ như mình cũng không nhìn thấy gì cả.

"Trà xanh là giải rượu, con để Đông Lâm uống chút cho tỉnh rượu, người cũng thấy thoải mái hơn."
Bình Luận (0)
Comment