[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 140

Ngày trước khi còn chưa ly hôn, cô ấy thấy mình hơn ba mươi tuổi đã là già lắm rồi, thời gian còn lại của cuộc đời cũng chỉ là nhìn con cái dần dần lớn lên, rồi lại nhìn bọn chúng kết hôn sinh con.

Nhưng bây giờ mỗi ngày ở cùng đám nhóc Nguyễn Khê, cô ấy lại bỗng nhiên thấy mình như mới mười mấy tuổi, mỗi ngày học may quần áo và học thêm những kiến thức mới, vừa phong phú vừa chân thật, giống như là sống lại một lần nữa.

Có đôi lúc thậm chí cô ấy còn cảm thấy ba mươi năm trước đấy đã sống phí công vô ích, cũng không biết mình đã làm những gì nữa.

Nếu như trước kia cô ấy còn thấy lưỡng lự về quyết định của mình, đến bây giờ lại cảm thấy biết ơn.

Biết ơn bản thân còn có thể mở ra một cuộc sống khác, không cần ngày ngày sống trong đau khổ nữa.

Thích cuộc sống thì lại trôi qua rất nhanh, có nhiều chiều tối Nguyễn Thuý Chi cảm thán… Mặt trời lại lặn xuống núi rồi.

Trước kia cô ấy chỉ mong thời gian trôi đi nhanh hơn một chút, muốn các con lớn nhanh hơn. Còn bây giờ cô chỉ mong thời gian trôi chậm lại, cô ấy muốn học thêm nhiều thứ hơn, ở bên cạnh nhiều người hơn.

Mặt trời cứ mọc rồi lại lặn, tay nghề may của cô ấy tiến bộ hơn, cuộc sống cũng viên mãn hơn.

Giữa hè tháng bảy, ánh nắng mặt trời treo trên đỉnh đầu như một quả cầu lửa.

Cuộc sống của Nguyễn Khê ngày nào cũng như ngày nào, không có gì thay đổi nhiều. Đa số thời gian cô ở tiệm may dạy Nguyễn Thuý Chi tay nghề, chăm sóc ông thợ may và học cùng với Nguyễn Khiết và Lăng Hào. Nếu như có thay đổi thì là nhận sửa quần áo.

Bây giờ tay nghề của Nguyễn Thuý Chi đã rất ổn định, trừ việc vẽ vời chưa được tốt ra thì cô ấy vẫn làm tốt một vài việc như đạp lên máy may và may thủ công. Bình thường khi sửa những bộ đồ, cô ấy không có vấn đề gì.

Mà phần nhỏ thời gian còn lại của Nguyễn Khê, cô lại đến may quần áo cho người ta.

Khi cô may quần áo cho người ta, Nguyễn Thuý Chi sẽ ở lại tiệm may, giúp cô chăm sóc ông thợ may.

Mà cũng vì ông thợ may có vấn đề sức khoẻ không thể ra ngoài, danh tiếng cô thợ may nhỏ Nguyễn Khê càng ngày càng nổi tiếng trong núi.

Trừ danh tiếng “cô thợ may nhỏ” càng ngày càng vang xa, tay nghề của Nguyễn Thuý Chi càng ngày càng tiến bộ, Nguyễn Khiết cũng dần dần tích lũy rất nhiều kiến thức, còn một điều thay đổi khá rõ ràng nữa chính là sức khỏe của ông thợ may.

Khi tất cả mọi chuyện dần dần chuyển theo hướng tốt hơn, khi trong lòng người ta ngập tràn hy vọng. Cũng chỉ có sức khỏe của ông ấy là chuyển theo hướng xấu đi, không thể khống chế được, càng ngày càng tồi tệ.

Lăng Hào thường xuyên đưa Châu Tuyết Vân đến thăm ông ấy, nhưng cũng không có tác dụng thực tế gì.

Nhưng ông thợ may lại rất bình tĩnh, giống như từ lâu đã không còn quan tâm mọi thứ.

Mùa hè mưa nhiều, khi thì đến vội khi thì ấp ủ cả ngày.

Hôm nay mây đen bao phủ nửa bầu trời, nhưng trong đêm bỗng nhiên có tiếng sấm rền, từng hạt mưa to nặng trịch rơi xuống.

Nguyễn Khê đang ngủ say thì bị giật mình tỉnh dậy vì tiếng sấm, sau đó không ngủ được nữa.

DTV

Trong căn phòng tối đen, tiếng sấm vang lên không ngừng, tia chớp xẹt qua chiếu lên trần nhà.

Nguyễn Khê không ngủ được nữa bèn không ngủ nữa, ngồi dậy ra khỏi phòng. Cô cầm cái ghế ngồi trước cửa, nhìn từng giọt mưa lớn bên ngoài. Thấy không sao thì đeo giày cỏ đi ra ngoài, đi xuyên qua nước mưa lạnh buốt.

Mưa to dần nhỏ xuống, người thức dậy đầu tiên trong nhà chính là Nguyễn Thuý Chi. Cô ấy ra khỏi phòng nhìn thấy Nguyễn Khê ngồi trước cửa, mái tóc dài đen buông thõng vẫn chưa chải. Cô ấy hà hơi vào tay, hỏi cô: “Sao cháu dậy sớm vậy?”

Nguyễn Khê quay đầu nhìn cô ấy: “Tiếng sấm lớn quá, cháu không ngủ được.”

Nguyễn Thuý Chi lại hà hơi: “Cô cũng bị thức giấc mấy lần, hình như đêm qua mưa to lắm.”

Nguyễn Khê gật đầu: “Bây giờ đã ngớt rồi.”

Nguyễn Thuý Chi múc nước rửa mặt: “Mùa hè mưa nhiều.”

Khi cô ấy rửa mặt, Nguyễn Khê vào phòng chải đầu, thắt b.í.m tóc rồi ra ngoài rửa mặt, đồng thời thu dọn áo mưa và mũ trúc mà cô và Nguyễn Thuý Chi tìm thấy trong nhà, mặc quần áo rồi đi đến nhà ông thợ may.

Mặc dù trời mưa đi không tiện, thậm chí mưa vẫn rơi nhưng không thể không đến nhà ông thợ may.

Khi mặc áo mưa, đội mũ trúc đi trên đường, Nguyễn Khê hít thở sâu.

Nguyễn Thuý Chi thấy cô không được ổn, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Cháu không khỏe sao?”

Nguyễn Khê lại thở dài: “Cháu không biết, có cảm giác rất khó nói, trong lòng khó chịu.”

Đêm qua sau khi bị đánh thức bởi tiếng sấm, cô đã có cảm giác này. Trong lòng luôn thấy có chuyện gì đó, trống trải rất khó chịu. Nhưng cô không rõ tại sao, cho nên nửa đêm không ngủ lại được nữa.

Nguyễn Thuý Chi nhìn cô: “Lẽ nào là vì không ngủ được?”

Nguyễn Khê suy nghĩ: “Có thể là vậy?”

Bình Luận (0)
Comment