Trọng Mỹ Hân nghĩ đến một trăm đồng mình đã đưa, nghĩ tới hàng xóm nói với bà ta là Địch Quốc Lương đã thắng được 800 đồng ở trường, nghĩ tới các khoản tiền thưởng của Địch Quốc Lương, thậm chí còn nghĩ đến 200 đồng của bà ta và chồng mướn người, cộng thêm việc bị người ta làm tiền 500 đồng, khiến ruột đau như cắt, nước mắt tuôn rơi.
"Mẹ, mẹ đừng dọa con, chúng con không ghi hình nữa!" Bà ta vừa gào khóc vừa nhào qua: "Con chỉ có một mình mẹ thôi, nếu mẹ có vấn đề gì, không phải là làm con gái áy náy cả đời sao? Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ yêu cầu đội chương trình giải thích!"
Nói xong, bà ta hung hăng lau mặt rồi suy sụp hét vào ống kính: "Được rồi! Các người làm ơn đừng quay nữa, sắp chết người rồi! Chẳng lẽ vì số tiền đó mà các người không quan tâm đến sự sống chết mẹ tôi sao? Cầu xin các người, làm ơn dừng lại đi, có cần tôi phải quỳ xuống luôn không?"
Bùi Đông Cương tỏ vẻ lạnh lùng, nhìn người nhà họ Trọng trong nháy mắt đã thay đổi biểu cảm còn làm ầm làm ĩ, chỉ cảm thấy rất trớ trêu và ngu ngốc, nhưng mình cũng có liên quan.
Nếu chờ chương trình ghi hình xong, Thượng Hải chính thức chiếu "Cha mẹ tập sự", vậy chẳng phải ông ta sẽ bị đồng nghiệp khinh thường tẩy chay, thậm chí nhà máy có thể đình chỉ hoặc sa thải ông ta với lý do gây ảnh hưởng xấu!
Rõ ràng camera đã ghi lại toàn bộ quá trình, bọn họ không thể nào giải trình.
Ông ta suy nghĩ một lúc, ánh mắt lướt qua đám trẻ đang bị sợ hãi, cuối cùng dừng lại ở cô gái nhỏ lớn nhất, quay lưng về phía camera nháy mắt với cô ta: "Có phải cháu đã động vào túi của anh trai không? Người lớn đều đang bận rộn mà, căn bản cũng không rời khỏi khu vực này, chỉ có mấy đứa nhỏ các cháu chạy tới chạy lui! Mân Tử, cháu là lớn nhất, cháu nói đi, có phải cháu đã chạm vào túi của anh trai không? Cháu thành thật thừa nhận đi, chỉ cần cháu xin lỗi anh trai một cách đàng hoàng, trả lại tiền và hứa không bao giờ tái phạm thì chuyện này sẽ kết thúc. Có ai mà không phạm sai lầm đâu? Biết sai thì sửa, cháu vẫn là một đứa bé ngoan!"
Địch Quốc Lương quan sát chiếc túi rất kỹ, chỉ vào nhà rồi treo túi lên giá áo.
Mọi cử động của người lớn đều dễ thu hút sự chú ý nên ban đầu họ để bọn trẻ lặng lẽ mò mẫm dọc theo bức tường để lấy chiếc ba lô ở đó, kiểm soát không để màn hình rung lắc, sau đó lục túi.
Người lớn có trách nhiệm thu hút sự chú ý của Địch Quốc Lương trong lúc ăn.
Đứa con trai thì vẫn có chút rủi ro, nếu bị phát hiện thì sẽ ảnh hưởng tới chuyện học hành thi cử và làm việc sau này, còn con gái thì đằng nào cũng lấy chồng, cùng lắm thì tìm một người có điều kiện tương đương.
Mà nếu đám trẻ làm sai thì người lớn chỉ cần trách mắng, giáo dục một hồi là được, còn có thể làm gì nữa?
Qua mấy năm nữa thì còn ai nhớ tới chuyện này đâu?
Mân Tử mười một tuổi, khi hai chị em dâu nhà họ Trọng thay nhau làm việc nhà, hầu như mọi việc đều đổ lên tay mợ cả Trọng.
Từ nhỏ cô bé đã không được coi trọng, phải làm việc nhiều, thiếu ăn mặc cũ, cũng bị ép buộc gánh không ít cục nợ của các anh trai mình. Những đứa trẻ như vậy rất giỏi nhìn sắc mặt người khác, cũng trưởng thành rất sớm.
Với vẻ mặt đờ đẫn, cô bé thấy mọi người trong nhà đều đang nhìn cô bé với ánh mắt mong đợi, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng lạnh lẽo. Cô bé lại nhìn về phía ống kính đen như mực kia cùng với vẻ mặt chưa nguôi giận của Địch Quốc Lương, đôi mắt nâu mang theo một chút hận ý.
Nhưng cô bé vẫn cụp mi xuống, rụt rè mà gật đầu nói: "Là cháu, là cháu thấy túi của anh trai đẹp quá, nên nghĩ trong đó có rất nhiều thứ nên nhân lúc mọi người ăn cơm đã lấy đi, nhưng mà trong đó không có tiền, thật đó ạ!"