"Mân Tử!"
Mợ hai Trọng nói với vẻ đau lòng: "Vừa rồi chúng ta cũng thấy con đang làm gì, còn nháy mắt với con mấy lần, nhưng con chỉ giả vờ như không thấy rồi tiếp tục lục túi của Lương Tử. Con là một cô gái lớn, chẳng lẽ mỗi lần con mắc lỗi con muốn chúng ta cầm chổi lông gà đuổi đánh con sao? Nếu không phải thấy con không có lấy gì, thì sao chúng ta lại bận tâm tới thể diện của con mà không nói gì?"
Thực ra, khán giả đã xem toàn bộ cảnh giữa hai cảnh quay, quả thực chính Mân Tử đã chạm vào túi của Địch Quốc Lương. Nhưng người nhà họ Trọng cũng không biết vẫn còn một camera thứ hai, nên họ đã nháy mắt chỉ thị cho Mân Tử và hai cô bé khác khi Địch Quốc Lương bận ăn.
Tuy nhiên, họ chỉ ra hiệu chứ không thực sự thể hiện ra ngoài nên hoàn toàn có thể cắn chặt răng không chịu thừa nhận, mà còn giải thích mình đang can ngăn và phê bình hành vi của cô bé.
Những người lớn im lặng không hé răng chỉ để giữ mặt mũi cho đám trẻ.
Bà cụ Trọng từ từ mở mắt ra, ai u ai u ôm ngực, yếu ớt mà khóc kêu đau.
"Mẹ." Trọng Mỹ Hân nhanh chóng rót cho bà một ly nước: "Mẹ, mẹ thấy sao rồi? Đừng dọa chúng con. Chúng ta đến bệnh viện xem thử nhé?"
"Đừng đi." Bà cụ Trọng uể oải nói: "Chỗ đó là chỗ ăn tiền, là chỗ đào sạch đáy quan tài của cha con và mẹ, cũng có thể không phải là bệnh gì nặng. Là bệnh cũ của mẹ thôi, bác sĩ cũng nói nên bớt tức giận đi vì ngất một lần là mất nửa cái mạng..."
"Đúng vậy, lúc mẹ còn trẻ đã làm lụng vất vả vì chị em các người, từ lâu thân thể đã không còn được như trước kia." Mợ cả Trọng giả vờ lau nước mắt: "Chúng tôi luôn dối gạt mà không nói cho em biết, sau mỗi lần mẹ tức giận đều phải bồi bổ nhân sâm hồi lâu. Khiến nhiều miệng trong nhà đói ăn, nếu không chúng tôi đã mua nhà dọn ra ngoài rồi, nào có cần đến một nơi nhỏ xíu chứa mười cái miệng như vậy? Lần này mẹ cũng rất giận, nếu như đội chương trình không bồi thường, vậy thì chúng tôi phải hỏi tổ chức có quan tâm đến chuyện đó không! Đội chương trình kia cũng giống như tư bản, hút máu thịt của người dân chúng ta để kiếm tiền?"
Địch Quốc Lương khẽ cau mày: "Mợ cả, nếu Mân Tử đã chạm vào túi của con thì cho dù có lấy trộm hay không, cũng đã cấu thành phạm tội. Nhưng em ấy chưa đủ tuổi thành niên nên trách nhiệm thuộc về cha mẹ các người. Chuyện này các người không thể càn quấy mà bao che được, cũng đừng tùy tiện chụp mũ cho đội chương trình. Nếu sức khỏe của bà thực sự không tốt thì chắc chắn phải đưa bà đến bệnh viện để kiểm tra. Xem bác sĩ nói thế nào, nếu như thật sự có vấn đề, chắc hẳn đội chương trình cũng không thể bàng quang đứng nhìn. Nhưng nếu không có vấn đề gì thì mời mọi người quay mặt về phía ống kính xin lỗi một cách chân thành. Dù sao thì mẹ cũng thường lấy cớ này để gây gổ với người khác, và lần nào bà cũng thắng. Rất xin lỗi, tôi vẫn còn sức phản kháng."
Mọi người nghẹn họng, lúc này bà cụ Trọng tức giận đến đỏ mặt tía tai: "Tôi, một bà già sắp xuống mồ, không cần phải trơ trẽn không biết xấu hổ như mẹ cậu, lấy lý do què quặt như vậy sao? Ai, có ai mà muốn trù ẻo sức khỏe của bản thân mình? Trẻ con ở nông thôn đúng là không hiểu chuyện, không có chút ý thức kính già yêu trẻ nào, chỉ biết dùng những cách thức hỗn loạn ở nông thôn để tới tìm hiểu chúng ta! Đội chương trình này đang chạy cái chương trình gì vậy, nếu phát sóng những nội dung như vậy ra ngoài, chẳng phải sẽ dạy hư bọn trẻ sao?"
Vừa nói bà ta vừa vỗ ngực kêu ai u ai u.
Địch Quốc Lương lạnh lùng nói: "Kính già yêu trẻ? Chỉ cần mình cháu tuân thủ, còn các người thì không cần sao?"