Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 243

Chương 243 - Chương 243 -

"Ai da, tôi thấy cô bị Kỳ Vân Lan tẩy não rồi. Xưởng trưởng Tiểu An có làm gì đâu? Cô ấy cũng rất thẳng thắn với cô, giận cái gì giải quyết ngay, chẳng bao giờ giữ lâu cả."

"Cô nghĩ kỹ mà xem? Hận thù giữa hai người có thể lớn đến đâu?"

"Từ đầu đến cuối cô đều bị Kỳ Vân Lan xỏ mũi, mới cho rằng mình không hợp với xưởng trưởng Tiểu An, đi theo Kỳ Vân Lan và Thôi Cẩu Đản hãm hại cô ấy!"

Trần Tư Khả không nhịn được suy nghĩ theo lời Phương Hồng Diệp, phát hiện đúng là sự thật, mình và An Tri Hạ quả thực không có mâu thuẫn gì nghiêm trọng đến mức sống chết.

Nếu không phải mẹ kế nhà họ An đến, Kỳ Vân Lan nói mấy câu, mình lại đột nhiên phiền não không muốn ở trong phòng, chắc chắn không cho bà ta thừa cơ lợi dụng. Dựa theo suy nghĩ của người bình thường, khi một người lạ đến, cho dù có vô cùng ghét bỏ cũng không nên đứng dậy rời đi đâu??

Tại sao mẹ kế nhà họ An kia lại có thể trộm chính xác tiền của Hàng Hướng Lỗi, Nhiếp Nghĩa Xương mà không lục lọi hành lý của người khác? Và tại sao bà ta lại buông tha tiền và tất cả các loại thực phẩm quý hiếm trong rương của mình với Kỳ Vân Lan?

Con người một khi đã trở nên nghi ngờ, những chuyện thường ngày sẽ bị đặt dưới kính lúp.

Cô ta tức giận nghiến răng, Kỳ Vân Lan coi cô ta là đồ ngu để trêu đùa sao? Mình móc tim móc phổi cho người ta, kết quả chỉ là khẩu súng, mặc cho người ta muốn bắn đâu thì bắn!

"Tôi ăn no rồi!" Nói xong cô ta liền ném đũa, sắc mặt u ám định sải bước rời đi.

"Này, thanh niên trí thức Trần, vừa nãy Kỳ Vân Lan nhờ cô giúp gì thế?"

Trần Tư Khả run lên, lập tức kéo ống tay áo Phương Hồng Diệp: "Tôi cũng không biết tình hình cụ thể, Kỳ Vân Lna chỉ nhờ tôi nhìn An Tri Hạ. Có phải cô ta lại định giở trò xấu với An Tri Hạ không?"

Phương Hồng Diệp mím chặt môi, bước nhanh đến bên cạnh An Tri Thu, nhỏ giọng nói: "Thanh niên trí thức An, Hạ Hạ có thể xảy ra chuyện!"

An Tri Thu lập tức đứng dậy, nắm cổ tay cô ấy, sắc mặt lạnh lùng hỏi thăm: "Ý chị là gì?" Làm gì còn dáng vẻ say rượu vừa rồi.

Phương Hồng Diệp nhanh chóng nói hết lời của Trần Tư Khả ra: "Tôi lo cho Hạ Hạ."

An Tri Thu buông Phương Hồng Diệp ra, chạy như điên về phía nhà vệ sinh công cộng. Phương Hồng Diệp theo sát phía sau. Bọn họ ăn cơm trong sân ủy ban thôn, đốt vài ngọn đuốc và mấy đống lửa, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy đồ ăn trên bàn, trẻ con chạy nhảy giữa các bàn, người lớn cũng cầm chén rượu đi khắp nơi mời mọc ầm ĩ. Rất ít người để ý đến tình hình bên phía họ.

Nhưng Phí Tranh ngồi cùng bàn cũng đứng lên đuổi theo.

Nhà vệ sinh công cộng xây xa, đường khá rộng nhưng phải băng qua một rừng cây nhỏ rộng khoảng mười mét. Người trong thôn ra vào rất nhiều, cách đó không xa còn có dân quân tuần tra, cho nên mới đầu An Tri Thu không lo lắng về An Tri Hạ. Nhưng bây giờ nghe những lời của Trần Tư Khả, cả hai chạy càng lúc càng nhanh.

Còn chưa kịp đến nhà vệ sinh công cộng, bọn họ đã nghe thấy phía trước có người hưng phấn hét lên, những người khác cũng ồn ào, có cảm giác mơ hồ về sự vô liêm sỉ không đứng đắn.

Hai người không chút do dự đi vào rừng cây nhỏ, lại lần lượt vấp phải dây thừng dưới chân ngã xuống đất, thế là ôm nhau lăn thành quả bóng.

"Ái chà chà, đêm nay có chuyện gì vậy, cũng không phải là mùa xuân, sao trong rừng lại có nhiều đôi vịt uyên ương như vậy?" Một người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện, giọng nói lanh lảnh hô hào, mở đèn pin chiếu sáng hai người nằm trên mặt đất.

Một đám trẻ con ngây thơ bên cạnh bị hấp dẫn tới, vừa vỗ tay vừa múa hát: "Vịt uyên ương không biết xấu hổ..."

Bình Luận (0)
Comment