An Tri Thu ôm eo Phương Hồng Diệp, dùng sức nhảy từ dưới đất lên: "Bám chặt tôi, chúng ta ra ngoài." Nói rồi nh ấy hất tay lên, ôm Phương Hồng Diệp kiểu công chúa lao ra khỏi khu rừng nhỏ.
Để lại một đám dâu trẻ thím già nghe tin mà đến chỉ thấy còn cành lá lắc lư, lo lắng hỏi: "Vợ Bình Dương, vừa nãy cô hô ai đấy? Người đâu?"
Vợ Bình Dương cầm đèn pin còn chưa hồi phục tinh thần, ngập ngừng tìm lời nói: "Tôi, tôi không nhìn rõ..."
"Nhóc ba, các cháu có thấy rõ không?" Mấy người phụ nữ cúi đầu hỏi thăm đám trẻ con bốn năm tuổi còn đang cắn ngón tay.
"Cháu thấy rồi, là dì Hồng Diệp!"
"Đúng, là dì Hồng Diệp!" Những đứa trẻ khác cũng hét theo, sau đó hát tiếp: "Vịt uyên ương không biết xấu hổ..."
"Không thể nào." Những người phụ nữ thì thầm: "Con bé đó có thể ở với ai chứ?"
"Nó cao ngạo từ bé, sao có thể để mắt mấy thằng không ra gì trong thôn?"
Vợ của Bình Dương tắt đèn pin, cũng nói: "Vừa rồi tôi không nhìn rõ lắm, nhưng dáng dấp người đàn ông kia cao lớn, nhìn qua cũng khá chính trực."
"Trong sở thanh niên trí thức có mấy nam thanh niên cao lớn, không biết là ai?"
"Cái này có gì khó khăn đâu, chúng ta trở về xem thiếu ai là được."
"Nhưng tôi vẫn muốn xem chuyện gì xảy ra bên ngoài nhà vệ sinh công cộng..."
Sau khi phân vân, cuối cùng mọi người vẫn quyết định ăn dưa có sẵn, cùng nhau tiến đến bên ngoài nhà vệ sinh công cộng.
Vừa đi vào bọn họ đã nghe thấy có người lớn tiếng nói: "Chậc chậc, tôi vốn thắc mắc sao bọn họ lại liên kết gài bẫy xưởng trưởng Tiểu An, hóa ra hai người này đã sớm dính dáng với nhau từ lâu!"
Vợ Bình Dương nghe thấy không đúng, vội vàng chen vào nhìn, chỉ thấy một nam một nữ bị mọi người vây quanh.
Người con gái chỉ mặc một chiếc áo thu mỏng, đã bị xé rách một lỗ lớn, đầu còn lại móc vào khuy thắt lưng của người đàn ông. Cô ta cúi đầu ôm chặt ngực, không biết là lạnh run hay là tức giận.
Người đàn ông chán nản ngồi đó, hai tay buông thõng xuống, môi mím chặt không nói một lời.
Dựa vào kiểu tóc đặc biệt của hai người, không cần nhìn rõ dáng vẻ ra sao mọi người cũng đoán được là ai.
"Đây nhất định là hiểu lầm!" Vợ Bình Dương lập tức kêu lên.
"Hiểu lầm cái gì, vợ Bình Dương à, cô không thể vì có quan hệ tốt với nhà họ Thôi, mà nói tốt cho Thôi Cẩu Đản chứ? Dáng vẻ hai người như thế này, còn có thể có hiểu lầm gì nữa? Dù sao Thôi Cẩu Đản cũng nhìn thấy cơ thể của thanh niên trí thức Kỳ rồi, nhà họ Thôi các người cũng nên chịu trách nhiệm với con gái nhà người ta đi chứ?"
"Phì, thằng Hạo nhà tôi thèm vào cái cơ thể gầy như giá đỗ của cô ta, chắc chắn là do cô ta không biết xấu hổ bám lấy! Hơn nữa ở đây nhiều đàn ông như vậy, ai mà chưa nhìn thấy? Tại sao thằng Hạo nhà tôi phải chịu trách nhiệm?" Mẹ của Thôi Thiên Hạo hiện tại đã không còn gì để chối, cũng không thèm giữ hình tượng gì nữa, trực tiếp dắt cuống họng trả lời như những người phụ nữ trong thôn.
Cho dù con trai bà ta đã từng ngồi tù, thì vẫn là bảo bối trong lòng bà ta, người có lỗi sẽ luôn là người khác.
"Ê ê ê, thím Thiết Đản, thím đừng có điêu, ai nhìn thấy? Lúc chúng tôi tới đã như vậy rồi..."
Phía sau nhà vệ sinh công cộng là một con dốc nhỏ, chỉ có thể đứng một người, nhưng lúc này An Tri Hạ lại bị ai đó đè lên tường, ôm vào lòng. Phía trước quá ồn ào, cô không thể tập trung nghe ngóng.
Bởi vì người đàn ông đang thổi bay mái tóc tán loạn của cô bằng hơi thở nóng hổi nhàn nhạt mùi rượu, dùng giọng trầm thấp nói: "Hạ Hạ, em theo tới vì lo cho tôi sao?"
An Tri Hạ nghiêng mặt, tim đập cực nhanh, run giọng nói nhỏ: "Anh, anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ theo chân thôi..."
Lời nói bị người kia bá đạo chặn lại, cô mở to hai mắt nhìn người đàn ông đang tiến lại gần mình.