An Tri Hạ cảm thấy thế giới đã cách xa mình, bên tai chỉ có nhịp tim mạnh mẽ của hai người trẻ tuổi. Thân thể cô không khỏi run lên, loại cảm giác được người khác nâng niu trong lòng bàn tay cô chưa từng trải qua, trong nháy mắt đột nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Hạnh phúc từ tuyến nước mắt trào ra, cô không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ thẫn thờ nhìn vào con ngươi sâu thẳm như đêm hè ấy.
Một người càng đứng ở vị trí cao được hàng trăm triệu người hâm mộ săn đón lại càng cô đơn trống rỗng. Chẳng phải có câu càng thiếu thứ gì thì càng khoe ra sao?
Cô chỉ là một cô gái bình thường thiếu vắng tình yêu nhất, muốn có một mối quan hệ trong sáng không dính dáng đến bất cứ lợi ích nào!
Phòng Viên cũng không có động tác tiếp theo, cứ như vậy dán chặt vào môi cô, cảm nhận được vị mặn ấm áp nhàn nhạt, anh run lên lập tức buông ra, cúi thấp xuống dùng chân mày hơi thô nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô.
Nhưng phụ nữ, nhất là những người yếu đuối hay làm, càng dỗ càng khóc nhiều.
Anh khẽ thở dài, ôm người vào lòng: "Hạ Hạ, thật xin lỗi, nhưng tôi không hối hận. Hiện tại tôi không có cách, cũng không có quyền yêu cầu em ở lại đây, kinh đô là tâm điểm của Hạ Hoa, là nơi ai cũng muốn đến. Nhưng mà, em có thể..." Nói đến đây anh có chút tự giễu, nhưng vẫn ôm chặt cô trong lòng: "Em có thể đợi tôi không? Một năm, một năm sau chúng ta sẽ cùng về kinh đô!"
Người con gái trong lòng cực kỳ im lặng, anh không khỏi có chút bối rối, buông người ra, nâng đầu cô lên, nghiêm túc nói: "Hạ Hạ, tôi biết bây giờ mình không xứng với người ưu tú như em, nhưng tôi sẵn sàng cố gắng, cố gắng vì em che gió che mưa. Tin tưởng tôi được không?"
"Tôi đã chờ đợi đúng người là em rất nhiều năm..."
An Tri Hạ không dám đối mặt với anh, chỉ nhìn chằm chằm yết hầu đang nhấp nhô trên dưới, mím chặt cánh môi.
"Tôi làm em sợ sao?" Nghĩ đến đây là thời năm 1970. Phòng Viên có chút ảo não, mặc dù đầy óc rất tỉnh táo, nhưng cồn trong máu vẫn kích động anh, cứ như vậy không nhịn được kéo người vào lòng. Dù thông minh, bạo dạn, tư duy tiến bộ đến đâu, cô vẫn chỉ là một cô gái mười tám tuổi chưa biết gì về chuyện đời.
An Tri Hạ đầu óc rối bời, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng.
Đây là đại lão, là nguồn sống của nữ chính, tương lai sẽ là ông trùm thống trị giới kinh doanh toàn cầu. Cho dù cô có cảm giác lạ với anh, cũng không muốn tùy tiện nếm thử tình cảm.
Hóa ra khoảng cách không gần không xa là không tốt sao? Nếu như, nếu như hai người không hợp nhau rồi chia ray, lấy tính cách của cô chắc chắn cả đời sẽ không liên lạc lại. Thật đáng tiếc khi đánh mất một người như vậy trong cuộc đời. Hơn nữa, tình yêu mạnh mẽ đến đâu, chẳng phải cuối cùng đều chuyển thành tình cảm gia đình sao?
Kiếp trước mình độc thân lâu như vậy không phải rất tốt sao? Ở đời này cô còn lời được một người anh trai nữa.
Suy cho cùng, giữa nam và nữ không thể có tình bạn trong sáng.