Tuy nhiên, niên đại này không có chuyện lãng phí đồ ăn, huống chi trứng gà rất có giá trị, Tiết Quốc Phi không chút áp lực, múc vào mỗi bát thêm một thìa đường đỏ, thêm nước nóng, đặt dưới mũi ngửi ngửi, không có mùi gì cả.
Anh ta cầm bát đi đến phòng bà Tiết: "Mẹ, ăn trứng gà đường đỏ bồi bổ thân thể đi."
Bà Tiết dùng nước lạnh cầm máu, cơ thể run lên vì đau, trong lòng tức giận không thôi, hiếm khi con trai bưng đồ ăn đến lấy lòng mình. Bà ta trừng mắt lườm anh ta một cái, nhưng cũng không từ chối, dùng đũa gắp mấy miếng, ăn xong thì ừng ực một ngụm hết nước ngọt.
"Con bỏ bao nhiêu đường đỏ?" Bà ra không nhịn được xót của hỏi.
"Con thấy mẹ chảy máu nhiều nên múc hai thìa lớn."
Bà Tiết có chút vui mừng: "Dù sao con cũng sắp được làm cha, cũng biết cách yêu thương người khác. Con trai, mẹ biết con luôn oán giận mẹ, nhưng con bé nhà họ An này không được dạy dỗ từ nhỏ, cũng không có bạn chơi cùng, tính tình quái gở còn bướng bỉnh, không phải là người để cưới về làm vợ."
"Lại nói..."
"Mẹ đã nói những lời này bao nhiêu lần rồi, tai con chai sạn mất. Được rồi, mẹ nằm nghỉ một lát đi, không phải lát nữa anh chị sẽ đến sao?" Tiết Quốc Phi sốt ruột đứng dậy, bước ra ngoài, đi đến cửa quay người lại nói: "Mẹ, chuyện của dì An có liên quan gì đến mẹ không?"
Bà Tiết sắc mặt tái nhợt, lo lắng nói: "An Tri Hạ nói bậy con cũng coi là thật?"
"Con nhớ mẹ được thăng chức đội trưởng nhỏ sau khi dì An qua đời vài tháng, đồ ăn ở nhà chúng ta cũng ngon hơn trước. Tốt nhất là mẹ đừng có liên quan, nếu không con cũng không còn một người mẹ là tội phạm giết người!" Nói xong Tiết Quốc Phi vẻ mặt vô cảm bước ra ngoài.
Bà Tiết ôm ngực thở hổn hển, không biết con trai mình khờ thật hay chỉ giả vờ, những lời như vậy không nên thốt ra từ miệng anh ta. Sau đó bà ta hơi đau lòng, mình làm nhiều như vậy là vì ai?
Tiết Quốc Phi bưng thêm một bát trứng gà đường đỏ, nghĩ tới sự yếu ớt của vợ, lại rắc một lớp vừng đen rang lên rồi mới vén rèm đi vào phòng.
Đông Vân hừ một tiếng quay mặt vào tường: "Không phải anh đuổi theo con hồ ly kia à? Sao không đi theo nó luôn đi, bây giờ để ý tôi làm gì? Tôi mới không thèm anh giả vờ dỗ dành."
"Đúng là hôm nay em hơi quá đáng rồi." Tiết Quốc Phi ngồi ở mép giường bất mãn nói: "Lúc đầu mọi người đều tốt đẹp, em làm loạn lên thành cái gì? Em có được ích lợi gì không?"
"Ít nhất thì con hồ ly kia cũng vác mặt không tới đây nữa." Đông Vân ngồi dậy, hừ phát: "Em nghe cô ta gọi anh là anh Hổ Tử mà nổi hết da gà, em còn chưa bao giờ gọi anh như thế."
Tiết Quốc Phi cười nhẹ, nghiêng người về phía trước: "Em giữ anh đến vậy sao?"
"Còn không à, anh là chồng em, là cha của đứa bé trong bụng em, em không giữ anh thì ai giữ? Anh đó." Cô ta đưa tay dí đầu anh ta: "Từ nay về sau phải thông minh hơn, đừng có trông thấy con yêu tinh nào xinh đẹp cũng sán vào. Bọn họ chỉ nhắm vào tiền nhà họ Tiết thôi, em mới ở bên anh cả đời."
"Anh biết, anh biết rồi, em còn chưa ăn sáng đâu, đây, ăn chút nước trứng gà đường đỏ đi, anh vừa làm vẫn còn nóng, cho hai thìa đường đỏ với vừng rang, thơm ngọt lắm."
Đông Vân hài lòng cầm bát lên ăn, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: "Đúng rồi, hai bát trứng đánh đường trong phòng chính đâu rồi?"
"Em và mẹ mỗi người một bát, anh không nỡ anh." Tiết Quốc Phi cười lấy lòng nói.
Đông Vân hoảng sợ hét lên, nhanh chóng ném chiếc bát trên tay đi, nhảy xuống giường chạy ra ngoài nhà, ôm lấy cây cột nôn khan.