Ông cụ Tiêu liếc mắt nhìn cô một cái: "Cô gái này, không đến lượt cô quản chuyện này, nếu cô còn hỏi nữa, tôi sẽ tố cáo với người ta rằng cô là gián điệp, còn nhỏ tuổi đã lòng dạ khó lường."
"Ông thật độc đoán mà, tôi có chỗ nào lòng dạ khó lường cơ chứ? Tôi có ý tốt giúp ông tìm lại đứa cháu gái ruột thịt mà. Ông không cảm kích tôi thì thôi mà lại quay sang vu khống tôi ư?" An Tri Hạ ủy khuất bĩu môi: "Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt!" (*)
(*) Chó cắn Lã Động Tân, không nhận biết ai là người tâm lành hạnh tốt, đức thiện hảo của một người thường là chẳng quan trọng gì đối với phường bạc bẽo vong ân.
"Cô, được lắm, vậy cô nói cho tôi nghe, cô có lòng tốt như thế nào khi giúp người hại cô tìm kiếm người nhà đây hả?" Ông cụ Tiêu trầm mặt hỏi.
"Không phải là tôi nhìn thấy nhà họ Tiêu cũng không tồi sao, muốn để các người giáo dục Kỳ Vân Lan một chút, đừng giống như con chó điên thấy người ta liền lao ra cắn như thế. Tôi không quan tâm đâu, không phải lớn lên xinh đẹp khiến mọi người yêu thích, cộng với năng lực xuất chúng đó sao?
Có thể hâm mộ, có thể ghen tị với tôi cũng được, nhưng đừng hành động bằng thứ nội tâm đáng ghê tởm đó.
Cái này chính là trị phần ngọn cũng phải trị tận gốc!" Cô nghiêm túc trả lời.
"Hừ, có quỷ mới tin lời cô nói!" Ông cụ Tiêu trợn trắng mắt nhìn cô, con nhóc này cũng biết cách nói chuyện đấy.
"Được rồi, mục đích chính của tôi là muốn kiểm tra quan hệ huyết thống một cách chính xác. Tôi cực kỳ hoài nghi liệu cha tôi có bị đội nón xanh hay không, xanh đến nỗi thể nuôi cả dê, bò trên đó ấy. Chỉ là hiện tại ông ấy đang bị mẹ kế vừa mới sinh một đứa nữa lừa gạt đến không thấy đông tây nam bắc đâu cả, căn bản không nghe lời phân tích của tôi.
Tôi chỉ có thể nắm bắt cơ hội, lấy được chứng cứ mới có thể khiến ông ấy tỉnh táo lại, không bị kẻ xấu che mắt nữa!" An Tri Hạ khẽ thở dài, tựa người vào tường.
Thật ra, muốn thúc đẩy cốt truyện thì cần phải phát huy được đủ sức mạnh. Nếu để nhà họ Tiêu và Kỳ Vân Lan trải qua muôn vàn trắc trở để đến bên nhau, được tận mắt chứng kiến chân thiện mỹ của thế gian thì sức mạnh mới được phát huy đến cực điểm. Nhưng hiện tại cốt truyện mới chỉ bắt đầu được một chút, tình cảm giữa hai bên giống như bột màn thầu chưa lên men, giống như trứng gà chưa thành hình, cho dù có bắc lên bếp thì cũng không có quá nhiều thay đổi.
Vậy màn kịch này còn đủ hương vị ư?
Nghe xong lời này, ông cụ Tiêu buồn bực cả đêm cũng cảm thấy nhẹ nhõm: "Cô là đứa con hiếu thuận vậy ư, dám phá vỡ mộng đẹp của cha cô như vậy?" Cha mình lại yêu thương đứa con khác, chắc cô nhóc này cảm thấy rất tức giận nhỉ?
"Ông Tiêu, hay là ông cũng kiểm tra mấy đứa cháu trong nhà đi, nhỡ đâu lại lẫn đỗ quyên vào thì sao!" An Tri Hạ bật cười vui vẻ: "Tôi cũng không tin mấy người phụ nữ đó qua đời ngoài ý muốn đâu, ngoài ý muốn quá nhiều lần đã nói rằng đó là chuyện cố tình làm ra!
Rốt cuộc thì các người đặt nặng vấn đề khoa học, không tin chuyện mê tín, đương nhiên không tin nhà họ Tiêu đã bị nguyền rủa. Nếu không phải ma quỷ quấy phá thì chắc đã có kẻ xấu xa nào đó đụng chân đụng tay, các người nên cẩn thận một chút!"
Sắc mặt ông cụ Tiêu trầm xuống, trong lòng dao động cực lớn, đã nhiều năm như vậy, ông ta vẫn không thể hoàn toàn bước ra khỏi nỗi bi thương to lớn kia: "Cô nhóc này, chẳng khiến người ta yêu thích tí nào!" Vốn đã là người gần đất xa trời, hiện tại ông ta lại bị cô nhóc này đánh thức.
Liệu có phải là sự thật không?
Nhưng không thể không nói, lời cô nói cũng có đạo lý, nếu Tiêu Mai Kha không phải cháu gái của ông ta, vậy người bạn đời của ông ta, con dâu cả và con dâu thứ đã mất, rất có khả năng đã có kẻ xấu nhúng tay vào!