"Được rồi, lát nữa cô gửi mẫu tóc của cha cô và đứa con kia, chờ có kết quả rồi tôi thông báo lại cho cô biết. Đúng rồi, cô có muốn kiểm tra với cha cô luôn không? Nói không chừng, thân thế của cô cũng không bình thường thì sao?" Ông cụ Tiêu khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh như trước kia, giọng nói có chút vui sướng khi người khác gặp họa.
"Không cần." An Tri Hạ xua xua tay: "Kết quả này có đáng tin không?"
"A, cô gái này, nếu phân tích ra trình tự gen thì có chút khó khăn, nhưng xác định quan hệ huyết thống lại có rất nhiều cách. Giống như là việc cho cô một cái bánh bao và một cái màn thầu, dưới tình huống không bẻ bánh ra, cô sẽ không thể biết bánh bao bên trong có nhân gì, nhưng nếu nhìn bằng mắt thường có thể biết cái nào là bánh bao vậy. Người với người, đặc biệt là người không có quan hệ huyết thống với bộ gen khác nhau, chúng ta có thể phân biệt rõ ràng.
Đây chỉ là vấn đề đúng sai mà thôi, không phải vấn đề gì quá phức tạp gì cả." Ông cụ Tiêu cười nhạo, nhìn ảnh chụp rồi lại trừng mắt nhìn cô: "Bởi vì cô đó, cả đêm qua tôi không có tâm tình thưởng thức tranh chữ một chút nào. Thế nên, tôi sẽ tính cô mức phí giám định cao nhất!"
"Ông à, kỹ thuật là vô giá, ông không cần dùng vàng bạc để vấy bẩn nó đâu." An Tri Hạ cười cười: "Có lẽ ông muốn đổi cái kia lấy cháu gái mình, không thay đổi thì sao có thể vui vẻ được, phải không?" Cô duỗi tay chỉ Bạch Quân Nhã, tỏ vẻ bản thân khinh thường Tiêu Mai Kha.
"Có gì mà vui chứ?" Không nói tới còn tốt, nhắc tới, ông cụ Tiêu lại càng khó chịu. Nhà họ Tiêu coi tiền như rác lại đi nuôi hộ con cái nhà người khác, nói không chừng lần này còn phát hiện ra manh mối mới từ cái chết của ba người kia.
"Đi thôi, đi thôi!" Ông xua tay, tức giận chắp tay sau lưng rời đi, đến nỗi ông cụ Bạch cao giọng gọi lại, ông ta vẫn chưa quay đầu lại.
An Tri Hạ cười cười, đôi mắt lim dim, mọi người tò mò nhìn cô không thôi.
Thật sự không hiểu cô đồng chí này nói cái gì, sao có thể chặn đứng ông cụ Tiêu như thế? Nhớ năm đó ông cụ Tiêu còn vô cùng ngay thẳng, giáo huấn con trai ông ta một trận.
"Đồng chí Tiểu An." Bạch Quân Nhã có chú là Bạch Lương Quế, cười cười tiến lên chào hỏi: "Xin chào, tôi là đoàn trưởng đội biểu diễn số 3 Hoa Thắng. Chắc cô có khả năng nắm bắt tin tức rất tốt, hẳn đã biết danh tiếng đoàn Hoa Thắng tuy không bằng đoàn Vĩnh Nghệ nhưng quy mô của chúng tôi, cùng với diễn viên, phẩm chất đều không thua Vĩnh Nghệ là bao, vậy nên Hoa Thắng chúng tôi mới là đoàn biểu diễn chính thống của Trung Quốc.
Nếu đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ không quý trọng đồng chí tài hoa Tiểu An, không bằng cô có thể tới Hoa Thắng chúng tôi. Đoàn trưởng Thư đãi ngộ với cô như thế nào, chúng tôi có thể ra gấp hai!"
Sắc mặt An Tri Hạ hơi ngưng lại: "Các người quan hệ rộng, mà tôi chỉ là một cô gái tầm thường. Tôi không muốn mạo hiểm cái mạng nhỏ này đâu."
"Sao lại như thế? Đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ tuy là tổ chức cũ nhưng đời trước đã có nhạc phường cung đình, sớm muộn bị bại lộ thì sẽ bị thủ tiêu. Sự thật đã chứng minh, cặn bã chính là cặn bã, dù bọn họ là đoàn biểu diễn lớn nhưng vẫn không tôn trọng chủ nghĩa nữ quyền.
Hoa Thắng chúng ta lại không giống như thế, tôi chỉ một lòng muốn tổ chức để phô bày nghệ thuật chân chính, khích lệ mọi người yêu nước, đam mê lao động, đam mê sinh hoạt, làm theo mệnh lệnh quốc gia. Cho dù trong đoàn có đồng chí nào có tâm tư khác lạ cũng không có lá gan, vì bên trên tra khảo rất nghiêm ngặt.
Nếu không vì sao một ít lãnh đạo, họ hàng gần xa đều tới chỗ Hoa Thắng chúng tôi, mà không phải Vĩnh Nghệ? Cái này tôi có thể đảm bảo với cô bằng chức vị trưởng đoàn, nếu như không được, chúng tôi sẽ dẫn cô đến gặp các vị lãnh đạo một chút? Lãnh đạo biết danh tiếng của cô rồi, chắc cô sẽ không còn sợ Vĩnh Nghệ coi thường nữa nhỉ?"