"Phải không?" An Tri Hạ cười một tiếng: "Vậy tôi phải hỏi cha tôi xem ông ấy bán tôi bao nhiêu tiền! Tránh ra." Nói xong, cô đi về phía nhà họ An.
Đoàn người tránh ra thành một con đường nhỏ, đến khi An Tri Hạ đi tới trước cửa, móng vuốt màu đen đã vươn tới chỗ cô.
Không đợi An Tri Hạ quay đầu lại, An Tri Thu đã nhanh chóng bước qua, tay hơi dùng sức một chút, chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, Khang Hữu Trụ hét lên một tiếng tê tâm liệt phế, vô cùng thảm thiết.
"Hữu Trụ!" Chị dâu Khang và bà Khang đau lòng chạy qua, nâng cánh tay rũ xuống, gào thét với An Tri Thu: "Mẹ nó chứ, Khang Đại, Phúc Tử, Cường Tử, mọi người còn đứng thất thần ở đó làm gì? Đánh chết thằng nhãi ranh cho tôi, nếu không thì chúng ta không phải người nhà họ Khang!"
Vừa dứt lời, Khang Đại và Phúc Tử nắm chặt nắm đấm đi về chỗ An Tri Thu. Tề Quốc Cường chần chờ nhưng ngẫm lại trước kia An Tri Thu cũng quá lợi hại, không biết đã bị anh ta bắt nạt bao nhiêu lần trước đây rồi, không có khả năng mới một năm trôi qua mà đã thay đổi nhiều như thế. Trước đó chắc do anh ta không phòng bị nên mới trúng kế của An Tri Thu, hiện giờ bọn họ có tận ba người, còn không trị được An Tri Thu sao!
Nghĩ như vậy, anh ta cũng nắm chặt tay gia nhập cùng bọn họ.
Mấy người phụ nữ sôi nổi lôi kéo trẻ con lui về phía sau, trên mặt mang theo vui sướng khi người khác gặp họa cùng chút đắc ý: "Tôi khuyên mấy đứa nên sớm chấp nhận hôn sự này đi, để tránh tội nặng thì thà chấp nhận còn hơn. Phúc Tử, đánh gãy cánh tay của cậu ta đi!"
An Tri Thu cười lạnh, trên mặt không có chút nhút nhát. Chờ Khang Đại đến trước mặt, anh ấy khẽ di chuyển sang một bên, khuỷu tay hạ xuống lưng đối phương một cái, cẳng chân đá thẳng vào người anh ta.
Dáng người vốn thẳng tắp không chút phòng bị ngã luôn vào cửa, sống mũi bị đập phải, cơn đau đớn ập đến khi anh ta phải che mũi, cuộn tròn người lại, nước mắt và máu cứ thế chảy xuống không ngừng.
Khang Hữu Phúc theo sát sau đó, bởi vì động tác của An Tri Thu quá nhanh nên cậu ta không thể dừng lại, bị cánh tay của anh ấy đâm một cái, thân mình mềm nhũn, đầu đập vào khung cửa. Khung cửa góc cạnh rõ ràng, có thể so với dao cùn cọ sát vào da đầu cậu ta, máu lập tức chảy ra đầy mặt.
Tề Quốc Cường chỉ vừa giơ nắm tay lên, thấy khung cảnh này lập tức dừng lại, yên lặng đứng im tại chỗ.
"Ôi trời ơi, đánh chết người rồi! An Tri Thu giết người!" Mấy người phụ nữ sửng sốt, náo loạn òa khóc ôm hai người đang nằm trên mặt đất, không để ý đến xung quanh, gào thét điên cuồng.
Nhưng hiệu quả vô cùng rõ ràng, đám hàng xóm sôi nổi ùa vào trong viện, vừa nhìn thấy máu đầy đất, bọn họ ngây ngẩn cả người, nhìn về phía An Tri Thu, ánh mắt mang theo phẫn nộ cùng sợ hãi.
"Cứ hét đi, hét lớn vào." An Tri Hạ lạnh lùng nói: "Nếu vẫn chưa đủ, tôi gọi cục cảnh sát tới đây, để người chuyên nghiệp nhìn xem có phải do anh trai tôi làm ra hay không? Rõ ràng bọn họ định đánh anh trai tôi, anh trai tôi chỉ né tránh, ai kêu bọn họ căm hận anh trai tôi làm chi, trong lúc bốc đồng không tự chủ được lao người vào khung cửa chứ?"
Mọi người nhìn lên, quả đúng là như thế, mặc dù rất nhiều máu nhưng nhìn lỗ mũi Khang Đại và trán của Khang Hữu Phúc sưng to, trên người cũng không có vết máu nào khác, cũng không lưu lại dấu vết gì của cuộc ẩu đả.
Ngẫm lại cũng đúng, trừ khi chính bọn họ tự làm tự chịu, An Tri Thu là cậu thanh niên gầy yếu có thể đánh thắng được hai tên đàn ông cao to lực lưỡng này? Hơn nữa, còn có tên bắt nạt ở đây nữa. Mọi người tự động nhớ lại lần trước Tề Quốc Cường bị An Tri Thu đè ở dưới thân, rốt cuộc thì thân phận kẻ bắt nạt của Tề Quốc Cường đã khắc sâu vào trong trái tim của mọi người.