Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 417

Chương 417 - Chương 417 -

"Đồng chí An, con gái và con trai đồng chí bị nhà họ Khang bắt nạt mà đồng chí còn ngồi đây dỗ con trai được? A, chờ thằng bé trưởng thành, có khi đồng chí đã nằm dưới đất lâu rồi, không phải cuối cùng chỉ có con trai và con gái đồng chí lo hậu sự sao!" An Tri Hạ cao giọng.

Ông An mới dỗ đứa nhỏ vừa mới khóc lóc không ngừng ngủ thiếp đi, đặt thằng bé xuống, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi đi ra, thấy nhà mình đang bị phân nửa hàng xóm trong cái ngõ nhỏ nhìn vào, ông ta cố kiềm chế cơn tức giận, nở nụ cười với mọi người: "Xin lỗi, trong nhà ầm ĩ làm phiền láng giềng xung quanh. Đã đến buổi trưa rồi, mọi người nên về nhà nấu cơm đi, để lão An tôi đây chút mặt mũi đi."

Người ta đã há miệng đuổi người, quần chúng đứng hóng hớt cũng ngượng ngùng không dám nán lại nữa, chỉ có thể lưu luyến rời đi. Nhưng hàng xóm trong sân vẫn tiếp tục nhìn qua khe hở cửa sổ, hoặc thường xuyên đi vào đi ra chỗ khu bếp xem xét tình hình.

"Ông Khang, ông đưa ba người bọn đến trạm y tế xem thử, chỉ là vết thương ngoài da nhưng đổ máu rất nhiều, chắc sẽ không sao. Đi sớm về sớm, nhớ mua thịt, trứng gà và màn thầu về nhé." Nói rồi, ông An lấy từ trong túi ra một tấm tem phiếu, đưa cho bọn họ. Chờ bọn họ rời đi, ông ta mới quay sang nhìn hai anh em bọn họ cùng với một nữ đồng chí lạ mặt, khẽ thở dài nói: "Tới rồi thì vào nhà nói chuyện đi, đứng ở bên ngoài để người ta nhìn mãi sao?"

Nói rồi ông ta chắp tay sau lưng vào phòng, người nhà họ Khang không náo loạn nữa, cũng chen theo đi vào, từng người tìm vị trí ngồi xuống.

Nhà họ An vốn rất sạch sẽ, rộng rãi, thoáng mát, hiện tại bị nhiều đứa trẻ con quậy phá lung tung, còn nhiều người chen chúc nên không gian có chút chật chội, dơ bẩn, phảng phất như đây là một xóm nghèo vậy.

"Quốc Văn, Quốc Võ, nhường ghế cho chị gái và chị dâu đi." Ông An kẹp điếu thuốc trong tay, lạnh mặt nói chuyện với hai đứa trẻ song sinh.

Không có mẹ làm chỗ dựa, hai đứa trẻ chỉ có thể trề môi ủy khuất nhường ghế cho hai người, đôi mắt căm tức nhìn ba người An Tri Hạ.

Vốn dĩ An Tri Hạ không muốn ngồi xuống nhưng nhìn dáng vẻ bọn nhóc, cô lập tức kéo chị dâu ngồi xuống, thần sắc khiêu khích, còn móc từ trong túi ra ba viên socola, cho anh trai và chị dâu mỗi người một viên, lột giấy gói kẹo nhét vào trong miệng, phồng má lên nhẹ nhàng nhai nuốt.

"Ăn cái gì thế!" Khang Tam Bảo nằm trong lồng ngực bà, nhịn không được hỏi.

"Socola nhập khẩu từ nước ngoài, đặc biệt rất ngon, ngon hơn kẹo sữa đại bạch thỏ một trăm lần!" An Tri Hạ trả lời.

"Chị còn có nhiều không? Cho tôi đi, nếu không tôi sẽ bảo cha và anh tống các người ra ngoài!"

"A, tôi có một bao tải đó nhưng không muốn cho cậu! Cậu là ai mà dám càn rỡ ở nhà tôi cơ chứ! Không nhìn thấy anh trai tôi sao? Cha cậu và anh trai cậu đều bị anh trai tôi đánh đến vỡ đầu chảy máu đó!" Cô nhe răng hừ lạnh.

Tam Bảo run run, vùi đầu trong lòng ngực bà: "Bà ơi, cháu muốn ăn, cháu muốn ăn socola..."

"Chúng em đều là em trai chị, có thể ăn sao?" An Quốc Văn nhỏ giọng hỏi: "Chúng em còn nhường ghế cho hai người mà."

"À, chỉ có ba viên thôi, ăn hết rồi." An Tri Hạ thè đầu lưỡi.

Một đám con nít bị chiều hư lập tức òa khóc, đầu ông An hơi đau, cả giận nói: "Im miệng! Còn không phải là mấy viên kẹo thôi sao, thèm thuồng thành cái dạng gì vậy? Tri Hạ, con cũng thật là, là người lớn cả rồi mà còn chấp nhặt với bọn trẻ như vậy?"

Bọn nhỏ bị dọa đến câm nín, nhưng đôi mắt không nhịn được lén nhìn miệng ba người bọn họ. Trong không khí ngọt ngào mang theo chút chua xót, thật quá mê người.

"Giấy hôn ước?" An Tri Hạ nhướng mày hỏi.

Sắc mặt ông An cứng đờ, không vội đáp lời, ngược lại nói: "Hữu Trụ lớn lên mày rậm mắt to, vóc dáng cũng cao, thân mình chắc nịch. Hai nhà chúng ta hiểu tận gốc rễ của nhau, mày gả cho cậu ta thì còn có thể ở lại nhà, không cần lo lắng bị người bắt nạt..."

Bình Luận (0)
Comment