Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 463

Chương 463 - Chương 463 -

Không thể trông cậy vào những lão già này, An Tri Hạ trực tiếp tuyên bố tan họp, bảo trợ lý sáng sớm ngày mai gọi điện thoại thông báo cho các đoàn biểu diễn, mời tất cả diễn viên đã được chọn và người phụ trách của bọn họ cùng nhau đến họp!

Các đồng chí lớn tuổi bị chê im lặng thu dọn hết đồ đạc của mình, chào cô một tiếng rồi rời đi. Mặc dù bọn họ còn chưa thấy được bản lĩnh thật sự của cô giáo Tiểu An, nhưng tối nay cô có thể bày ra khí thế như vậy đã đủ để lột hết lớp lông trên người bọn họ, biến thành những chú mèo già ngoan ngoãn nghe lời, chỉ biết vẫy đuôi ứng đối tình huống bất ngờ như này.

Đạo diễn Hồ và hai trợ lý bật đèn pin dẫn An Tri Hạ đi tới khu nhà trọ, trên đường đi kể cho cô nghe không ít chuyện về các cuộc so tài giữa các đoàn biểu diễn trước đây, nhân tiện hỏi thăm cô sắp xếp như thế nào vào ngày mai.

"Tôi cũng đang không biết phải làm gì, trở về tôi sẽ lên ý tưởng thật tốt." An Tri Hạ bình tĩnh nói.

Đạo diễn Hồ sửng sốt một chút, sờ ngực nói tiếp: "Con bé này, cháu một chút cũng không vội, mấy trăm người của ông còn phải chờ cháu đấy."

"Không phải còn tận một đêm sao?" Cô cười nói."Cháu có không ít ý tưởng rồi, phải xem xem làm thế nào cho chu đáo một chút."

"Vậy thì được, ông không làm gì nhiều, nhưng ở trong phạm vi ông phụ trách ông có thể đảm bảo cho cháu, tất cả hoạt động của nhân viên trong tổ đều phải nghe lệnh của cháu." Đạo diễn Hồ nghiêm túc bảo đảm.

"Ông yên tâm cháu đến thế sao." An Tri Hạ kinh ngạc nhìn về phía ông.

Đạo diễn Hồ cởi chiếc nón xuống, xoa xoa tóc trên đầu, cười nói: "Cháu đã giúp ông thấy được loại nghệ thuật mới này phải có quy tắc và khuôn mẫu, ông tin tưởng sau cuộc so tài lần này của đoàn, các đoàn biểu diễn khác phải thay đổi rất lớn. Vả lại." Trên mặt ông làm ra vẻ nghĩ mà sợ nói: "Nếu ông không cho cháu một chức vị thuận lợi, vậy cháu tuyệt đối sẽ không nhìn trên chức đạo diễn này mà chừa mặt mũi cho ông. Đuổi ông đi rồi tự mình ngồi lên vị trí này cũng rất tốt, chỉ sợ lúc đó cháu sẽ đổi máu toàn bộ hoạt động của tổ."

An Tri Hạ cười ha ha, giơ ngón tay cái với ông: "Đạo diễn Hồ thật đúng là tài trí hơn người!"

"Là tự mình biết mình mới đúng." Đạo diễn Hồ cười nói: "Được rồi, đã đến nhà trọ của cháu, chúng ta đưa cháu tới nơi này thôi. Buổi tối đừng nấu ăn muộn quá, có chuyện gì mọi người sẽ cùng chịu trách nhiệm."

Trở lại nhà trọ, An Tri Hạ uống một ly sữa rồi dựa vào bàn cơm viết từng ý tưởng của mình xuống giấy, sau đó điền các tiết mục phù hợp vào.Tương đương với việc thiết lập lại khung xương của cuộc thi, điểm mấu chốt phải xuất sắc, có sáng tạo cỡ nào đi nữa, nội dung muốn hay thì phần lớn phải dựa vào các tiết mục tới chống đỡ.

Đến khi cô đặt bút xuống đã được một lúc, An Tri Hạ duỗi người, lấy ra tấm ảnh trong bức thư lần trước Phòng Viên gửi tới. Người đàn ông trong ảnh cương nghị lại không thiếu phần tinh tế đẹp trai, vết sẹo trên lông mày tăng thêm phần dã tính, áo sơ mi trắng quần lục quân, tóc cũng là kiểu đầu đinh mới cắt, cả người đầy vẻ sung sức từng trải, mơ hồ có thuộc tính của người đứng đầu.

Cô khẽ thở dài, đột nhiên hoài niệm thời đại người người đều có điện thoại di động, trong đầu thoáng qua một câu nói: Khi đó, xe ngựa rất lâu, thư gửi rất chậm. Cả đời, chi đủ để yêu một người.

Cô dùng tay chọc chọc vào nơi quai hàm của người đàn ông trên ảnh: "Thật ra em là người rất nhát gan, chỉ thử yêu lần này thôi, anh không được để cho em thất vọng đâu đó."

Thân là một người được rất nhiều người trên quốc tế yêu thích trong tương lai, An Tri Hạ tự hạn chế bản thân rất tốt, dù trước đó ngủ khá trễ nhưng sáng hôm sau đúng sáu giờ cô sẽ thức giấc đi ra ngoài rèn luyện một giờ, sau đó trở về rửa mặt, ăn sáng rồi đi làm.

Kết quả của việc quản lý thời gian tốt chính là, cô vẫn là người cuối cùng đến, trải qua chuyện ngày hôm qua, ai cũng không dám dị nghị gì cô, cho dù là giám đốc nghệ thuật Trương cũng chỉ cúi đầu bĩu môi bày tỏ bất mãn.

Bình Luận (0)
Comment