Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 464

Chương 464 - Chương 464 -

Đạo diễn Hồ nhường vị trí chủ trì như trước, An Tri Hạ đi đến cũng không ngồi xuống, cầm lấy thành quả của tối hôm qua là năm trang giấy viết rậm rạp chằng chịt giao cho trợ lý, nhờ trợ lý đi in ra nhiều bản, không chỉ mỗi người ở đây đều có một phần, mà những diễn viên hôm nay tham gia diễn thử cũng phải có một phần.

"Thời gian tương đối gấp, tôi sẽ nói trước nhiệm vụ hôm nay." Ánh mắt An Tri Hạ trầm tĩnh quét ngang qua mọi người một lần, nói: "Bởi vì chúng ta biên chế toàn bộ cuộc so tài thành một sân khấu kịch cực kì lớn, vì vậy hôm nay chúng ta không chỉ diễn tập, còn phải lựa chọn những diễn viên chính. Ít nhất, chúng ta phải trải qua toàn bộ quá trình một lần, để tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng là cần phải làm những gì, các chi tiết chúng ta sẽ xử lý trong mười ngày tới."

Nói xong, cô rất nhanh đọc thuộc lòng toàn bộ chương trình.

Nghe thấy cô sắp xếp như vậy, mọi người đều không nhịn được ngồi thẳng lưng, ghi chép lại trên giấy, trên mặt không khỏi lộ vẻ kích động, hưng phấn, chợt cảm thấy như vậy mới đúng là làm nghệ thuật. Nghệ thuật không nên bị đóng khung, cũng không nên làm quá mức trang trọng, mà chúng ta nên hưởng thụ, vui sướng chè chén say sưa, là sự va chạm của lòng người với nhau!

Cô vừa mới nói xong, người trợ lý vội vàng chạy tới tay không, đầu đầy mồ hôi, hoảng sợ cúi đầu liên tục nói: "Cô giáo Tiểu An, tôi thật sự xin lỗi, mới vừa rồi tôi đi in tài liệu bị người ta đẩy ngã ở trên cầu, tất cả tài liệu đều rơi vào trong hồ rồi. Chờ tới khi tôi tìm được công cụ vớt lên, tất cả giấy tờ đều bị nát thành đống rồi..."

An Tri Hạ nhìn đầu cô ta sắp cúi thấp xuống ngực, dáng vẻ tràn đầy áy náy và sợ hãi, nhàn nhạt hỏi: "Cô có thấy ai đụng cô không?"

Trợ lý nhỏ lắc đầu liên tục: "Tôi không thấy, lúc ấy tôi chỉ nghĩ đến tài liệu bị rơi xuống hồ, chờ đến khi tỉnh táo lại đã không thấy ai nữa."

Ngoại trừ đạo diễn Hồ tính tình không tốt chuẩn bị nổi giận, những người khác trong phòng đều rút bả vai cố gắng giảm cảm giác tồn tại, nhưng đôi mắt rủ xuống lại chứa đầy sự hưng phấn hóng chuyện, cười trên sự đau khổ của người khác. Ở trong cái vòng này, không thể nào chỉ sống bằng bản lĩnh nói chuyện, cái càng cần hơn chính là mạng lưới giao thiệp, phải thường xuyên cẩn thận với lòng người và những người bị mưu mô đồng hóa!

Chậc chậc, cô giáo Tiểu An rốt cuộc cũng chỉ là người trẻ tuổi, bản thảo này không chừng cô phải dành một đêm không ngủ mới viết ra được, toàn bộ đều bị ngâm nước không thể cứu chữa. Chờ đến lúc hai trăm đồng chí của đoàn biểu diễn được phái tới, để xem cô làm gì được, càng suy nghĩ bọn họ lại càng vui sướng. Hừ, đến lúc đó cô cũng phải hòa giải với những lão già bọn họ thôi.

Nụ cười ở trên mặt bọn họ sắp không đè nén được nữa.

An Tri Hạ không nhịn được tiếng chê cười: "Làm khó cô phải làm trợ lý chạy việc vặt cho tôi, được rồi, một lát nữa cô đến gặp kế toán lấy tiền lương ngày hôm qua, từ nơi nào đến thì về nơi đó đi. Ngôi miếu nhỏ nhà hát quốc gia của tôi không chứa cô nổi đâu."

Cô vừa nói vừa lấy một phần tài liệu trong túi xách ra, đưa cho một vị trợ lý nhỏ khác, cười nói: "Phiền toái đồng chí giúp chúng tôi đi in một chuyến nhé, lần này phải làm cẩn thận một chút, không cần sợ hãi bị người ta cướp, đốt hay xé gì đâu, sáng hôm nay tôi đã dùng máy in trong phòng làm việc in ra không ít phần rồi."

"Nếu không phải máy hết mực với giấy, tôi chắc chắn sẽ không làm phiền mọi người."

Vị đồng chí nam này bị cô cười đến đỏ mặt, vội gật đầu, nhận lấy tài liệu rồi xoay người nhấc chân chạy đi.

Tất cả đều ngây người, nhất thời trong lòng cảm thấy mất mác không dứt, chuyện này không nên phát triển thành như vậy nha?

Trợ lý cũ không làm theo, ngẩng đầu lên, cực kỳ tức giận chỉ vào cô, nói: "Cô giáo Tiểu An, tôi thật sự bị người khác vô tình đẩy ngã xuống đất, cô nhìn xem trên tay tôi vẫn còn vết trầy da đây này! Nếu cô có bản sao, cần gì phải làm khó tôi, lấy một trợ lý nhỏ như tôi ra thị uy như thế?"

Bình Luận (0)
Comment