"Được, được, được." Hai người kia tức giận đến sặc sụa, nhìn Hoàng Nhã Như, biết người ta đã có người viện trợ, mà mình cũng quả thật đuối lý, chỉ có thể đóng cửa thật mạnh rời đi.
Mọi người nhịn không được lớn tiếng cười rộ lên, buồn bực vì hai người này rốt cục cũng đã cởi bỏ, một lần nữa lao vào công việc khẩn trương.
"Chuẩn bị thế nào rồi?" An Tri Hạ đứng ở một bên nhẹ giọng hỏi.
"Mấy người Đại Hoàng đi theo mấy người Kiều Trì tiến hành làm lần chỉnh sửa cuối cùng, giờ chắc là gần xong rồi, buổi chiều ghi hình lại mấy lần nữa là có thể đưa đi chờ ngày mai phát sóng." Thiệu Đồng Phong vừa xem đoạn ghi hình, vừa nhỏ giọng nói: "Nếu bọn họ biết cô đã trở lại, chắc chắn sẽ cho cô xem đoạn phim."
An Tri Hạ gật gật đầu, lặng lẽ đi ra ngoài, đến phòng chỉnh sửa, bọn họ quả thật đang tiến vào khâu cắt ghép cuối. Xem qua ba tiết mục ngày mai cộng thêm chương trình bắt buộc chín giờ tối, An Tri Hạ gật gật đầu, người ở thời đại này mà làm được ra những thành phẩm thế kia đã là tương đối tốt.
Mấy người họ không để ý đến giờ ăn trưa, vẫn là An Tri Hạ mang đồ ăn lên. Bọn họ chỉ muốn sao chép một dây băng, nhưng An Tri Hạ đã chứng kiến quá nhiều lần cầm nhầm, hư hỏng, mất dây băng, cho nên vẫn luôn nhấn mạnh chuyện này.
Mọi người không dám xem nhẹ, sao chép thêm ba lần xong mới đưa qua, một phần đưa lưu trữ hồ sơ, một phần đưa đến phòng thu, một phần đưa tổ kênh của mình lưu trữ, An Tri Hạ tự mình cất giữ một phần.
Bận rộn đến hơn chín giờ tối bọn họ mới phấn khích lẫn mệt mỏi rời khỏi đài phát thanh.
Ngày hôm sau, mọi người khó nén kích động đến làm việc, tuy rằng họ không có thời gian canh phát sóng, vẫn phải lao vào công việc khẩn trương, nhưng hiệu suất của mọi người cao bất ngờ, hoàn thành nhiệm vụ một ngày rất sớm.
An Tri Hạ không phải là lãnh đạo cổ hủ, thoải mái vung tay bảo mọi người tan tầm lúc bốn giờ, chỉ dặn dò ngày mai phải đi làm đúng giờ. Mọi người nhỏ giọng hoan hô, đoàn người lặng lẽ thu dọn đồ đạc về nhà.
Khương Sĩ Minh hai ngày trước đã tặng cho em trai và em gái của mình mỗi đứa một chiếc xe màu trắng có rèm che màu đen, trong số những chiếc xe màu đen thì kiểu xe trắng này chắc chắn là được ưa chuộng nhất.
Hai người dẫn theo bốn người trong khu nhà, bốn người còn lại có hai chiếc xe máy, họ cứ thế băng qua trước những sự ngước nhìn đầy hâm mộ lẫn ghen tị của những người trên đường.
Về đến nhà vừa đúng năm giờ, An Tri Hạ còn chưa xuống xe, đã nghe thấy tiếng bà ngoại cách cửa sổ đang khoa trương thúc giục bọn họ: "Không cần khóa xe, trong khu nhà không có ăn trộm, cửa cũng không cần đóng, chương trình sắp bắt đầu rồi!"
An Tri Hạ cười chào hỏi han mọi người vài câu rồi khóa xe đóng cửa, cùng anh trai bước vào nhà theo giai điệu quen thuộc mấy ngày nay.
Mọi người trong nhà đã bày xong bánh kẹo trái cây chờ bên cạnh tivi. Bà ngoại Khương kéo An Tri Hạ ngồi trên sô pha, nhét một quả dưa vào tay cô, ánh mắt dính trên tivi không nỡ dời đi, miệng lại nhỏ giọng khoe khoang với cháu gái: "Cháu ngoan, mấy người già trong đại viện của chúng ta sáng sớm đã bị bà đuổi về nhà xem tivi, để bọn họ nhìn xem cháu ngoan của bà giỏi giang cỡ nào. Tuổi còn nhỏ đã chấp chưởng một kênh quay phim, hừ cả ngày nói mấy lời chanh chua với bà, vậy hãy thử xem chương trình truyền hình này đi! Chắc giờ bọn họ với mấy đứa nhỏ ở nhà đã xem lại tới lần thứ ba rồi đấy!"
"Thao Thiết" ( linh thú tham ăn) được sắp xếp làm chương trình phát sóng đầu tiên, trùng với thời gian ăn lúc 8 giờ, 11 giờ và 5 giờ.