Phòng Viên đứng dậy, chào ông ấy và bà cụ Khương một cách kính trọng, lấy ra một bức thư từ trong túi, sau đó lấy ra một hộp trang sức bằng gấm vô cùng tinh xảo từ cặp xách của mình: "Ông ngoại Khương, bà ngoại Khương, cháu biết lời hứa bây giờ của cháu không có chút giá trị nào, nhưng cháu sẵn lòng sử dụng tài sản của mình để đảm bảo mấy chục năm sau này của Hạ Hạ, Hạ Hạ sẽ có một cuộc sống giàu có, không phải lo nghĩ."
Bà cụ Khương nhận hai món đồ, đưa bức thư cho ông cụ, còn mình thì cầm hộp gấm. Sau đó bà đọc thư, trên đầu trang có năm chữ to "Thỏa thuận trước hôn nhân".
Phòng Viên cam kết sẽ chuyển tặng toàn bộ tài sản của mình cho An Tri Hạ trước khi kết hôn, sau khi kết hôn, anh sẽ tôn trọng, yêu thương và chăm sóc cô, sẽ không làm cô chịu thiệt thòi vì anh và bọn nhỏ. Nếu anh phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ, anh đảm bảo rời nhà với hai bàn tay trắng, sau này 90% thu nhập của anh sẽ dùng làm tiền trợ cấp nuôi dưỡng An Tri Hạ, cho dù anh qua đời thì người thừa kế thứ nhất cũng chỉ có thể là An Tri Hạ.
Có câu muốn kiểm soát người đàn ông, thì trước tiên hãy kiểm soát ví tiền của anh ta.
Tình yêu ở giai đoạn đầu có sức mê hoặc thần kỳ, nhưng khi ma thuật tan biến, tình yêu cũng sẽ bị củi, gạo, mắm, muối, tương, giấm, trà* mài mòn thành tình thân. Mặc dù tiền không thể giải quyết mọi vấn đề, nhưng không có tiền thì rất nhiều vấn đề đều không giải quyết được.
*Ý chỉ những thứ cần phải lo toan trong cuộc sống gia đình.
Phòng Viên đã cho thấy thái độ của mình!
Là thương nhân, ông cụ Khương và bà cụ Khương nhịn không được liếc nhau, cũng nhìn thấy đáp án của đối phương.
"Thỏa thuận này sẽ có hiệu lực pháp lý khi cháu và Hạ Hạ đăng ký kết hôn, lập hồ sơ ở Cục Dân Chính." Phòng Viên giải thích một câu.
Bà cụ Khương mở hộp gấm ra, bên trong hộp có ba tầng, đều được phủ một lớp vải nhung màu đỏ rượu, một tầng là hoa tai và nhẫn, một tầng là vòng tay, một tầng là vòng cổ và trâm cài tóc, tất cả đều là những món trang sức bằng đá quý vô cùng quý giá tinh xảo. Chiếc hộp to cỡ hai bàn tay nhưng nặng đến 3 - 4 kg!
Loạn thế hoàng kim thịnh thế ngọc*, sau này giá trị của những món này còn sẽ tăng rất cao, còn đắt giá hơn một hộp đầy vàng.
*Ý nói trong thời loạn lạc thì vàng không bị mất giá trị, còn khi hòa bình thì những thứ như ngọc ngà, châu báu, đồ cổ,...có giá trị hơn.
"Đây là lễ cưới mà bà nội và mẹ cháu để dành cho cháu."
Ông cụ Khương liếc nhìn anh: "Cháu định đối phó với chú cháu và đám người nhà họ Bạch với nhà họ Vu như thế nào?"
"Trước tiên thì tạm hoãn đã." Phòng Viên cười khẽ nói: "Để bọn họ đắc ý mấy năm, đợi mối nguy này qua đi, sẽ là lúc bọn họ phải nếm hậu quả."
"Người trẻ tuổi, đừng nói lời chắc chắn như thế." Cha Khương nhíu mày nói: "Năm đó bọn họ có thể lôi cả nhánh chính xuống bùn, thì nhất định cũng có chút thủ đoạn và mưu kế. Nếu bọn họ biết cháu đến kinh đô, bọn họ sẽ cho phép cháu yên ổn sống tiếp sao? Đừng có để mất luôn vị trí tiểu đội trưởng của mình."
"Cậu Khương, nếu cháu không có chỗ dựa nào, thì cháu cũng không dám đường đường chính chính đi đến kinh đô như vậy, càng không không dám đến trước mặt nhà họ Khương cầu hôn Hạ Hạ khi còn không thể mang lại hạnh phúc và cuộc sống yên ổn cho cô ấy." Miệng anh mỉm cười, dường như trong đôi mắt đen nhánh cất giấu một con hung thú, lười biếng nằm đó, nhưng không cho phép người khác xem thường.
"Tốt, có quyết đoán." Ông cụ Khương khen, đưa mắt ra hiệu cho bà cụ Khương.
Bà cụ Khương đặt hộp gấm xuống, cùng mẹ Khương cẩn thận quan sát chàng thanh niên cao lớn tuấn tú trước mặt này. Hai người đều đều yêu thích cái đẹp, càng nhìn càng vừa lòng, cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình.
"Minh Minh, không phải là cháu trai nhà họ Lý đó mới vừa nhận được đồ chơi xe lửa sao? Con dẫn bọn nhỏ đi xem đi, à phải rồi, nhớ mang theo hai chai rượu ngon và bánh ngọt." Mẹ Khương mỉm cười sai bảo con trai.