Để tụi nhỏ ra ngoài, mẹ Khương trầm tư một lát nói: "Thân thế của ba đứa nhỏ thật đáng thương, bất cứ ai nhìn thấy cũng có thể đau đến nhói lòng. Nhưng càng là đứa nhỏ như vậy, tâm tư bọn chúng càng mẫn cảm, có thể thật sự tiếp nhận Hạ Hạ từ tận đáy lòng sao?
Vả lại hiện giờ các cháu phải chiều theo ý tụi nhỏ, kết hôn phải chịu áp lực của dư luận, cháu là cha của đứa nhỏ, Hạ Hạ nhà chúng ta là mẹ kế, sau này nên dạy dỗ thế nào?
Sau này con của các cháu ra đời, đi học, đi làm và kết hôn sinh con, cũng sẽ đối mặt với nhiều mâu thuẫn. Những điều này hai đứa đã nghiêm túc nghĩ qua chưa?
Tình yêu là việc của hai người, nhưng kết hôn là sự kết hợp của hai gia đình."
Phòng Viên nhìn An Tri Hạ, cười nói: "Tối qua cháu đã nói chuyện với tụi nhỏ, tham khảo ý kiến của chúng, cũng nói rõ sự tình trong nhà.
Lúc rời khỏi kinh đô Lễ Hi đã hiểu chuyện, hai đứa nhỏ thì không nhớ rõ. Không ngờ Lễ Hi lại sợ cháu không cần bọn chúng, đã nói ra thân thế cho hai em gái, để bọn nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng tránh bị mẹ ruột tụi nhỏ lừa đi.
Tụi nhỏ rất quý Hạ Hạ, cũng hy vọng có thể gọi Hạ Hạ một tiếng mẹ.
Trước đây cháu cũng từng nói qua với Hạ Hạ, cô ấy chỉ cần làm chuyện mà bản thân thích, không cần phải chiều theo bốn cha con cháu. Cháu cưới cô ấy là vì muốn mang lại hạnh phúc cho cô ấy, chứ không phải đặt gánh nặng lên đôi vai của cô ấy.
Bọn cháu coi tụi nhỏ như con của mình, nhưng cũng có sự khác biệt với đứa con của chính mình. Tính cách con người không thể chịu đựng được thử thách, thay vì sau này tụi nhỏ vì lợi ích mà sinh ra khoảng cách, chi bằng ngay từ đầu liền nói rõ về phương diện tiền bạc."
"Xem ra cháu đã suy nghĩ mọi vấn đề và có sự sắp xếp." Ông cụ Khương yên tâm gật đầu: "Hy vọng cháu nói được làm được, sau này cũng có thể duy trì tỉnh táo cùng cảnh giác mọi lúc, đừng để bị người ta lợi dụng sơ hở."
Phòng Viên trịnh trọng gật đầu.
Mọi người trong phòng đều chuyển ánh mắt lên người An Tri Hạ.
Phòng Viên từng bước đi tới, quỳ gối xuống đất, cầm lấy tay cô, con ngươi đen kịt sâu hút như màn đêm chứa đầy vẻ thâm tình: "Hạ Hạ, cả cuộc đời anh đều chọn lựa một cách bị động, duy chỉ có em, là sự cứu vớt trong những năm tháng vùng vẫy dài đằng đẵng của anh. Cảm ơn vì em đã đến, vì em đã ở bên cạnh và vì đã cho phép anh được lại gần em, tuy rằng anh không thích đưa ra lời hứa hẹn, bởi vì những chuyện mà không thực hiện được, nói nhiều đến mấy cũng đều là giả dối.
Nhưng giờ phút này, anh muốn hứa với em một đời bình an, một đời sâu đậm, một đời vui vẻ hạnh phúc, cho dù phải cống hiến tất cả của anh.
Hạ Hạ, lấy anh nhé!"
Hàng ngàn lời nói tràn ngập trong lồng ngực không thể nói ra, anh chỉ có thể nhìn cô, cầm tay cô, thông qua tiếng mạch đập kịch liệt để thể hiện bản thân không thể kiềm chế cùng với những kiên định và khẩn thiết hy vọng ở bên nhau cả cuộc đời.
Gương mặt trắng nõn của An Tri Hạ hiện lên một mảng hồng, con ngươi rũ xuống ngập tràn ánh xuân, im lặng chừng nửa phút trong sự thấp thỏm cùng khẩn trương của anh.
"Được." Cô cười nhẹ nhàng gật đầu: "Em tin rằng số phận sẽ không bạc đãi em, mang anh từ nơi xa xôi đến trước mặt em. Quãng đời còn lại, xin anh Phòng chỉ giáo nhiều hơn!"
Lời vừa dứt, Phòng Viên nắm chặt lấy tay cô, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, anh rất muốn ôm cô vào lòng nghiêm túc thưởng thức xem đây là thật hay mơ.
Cửa ải đầu tiên đã vượt qua, ngay sau đó bọn họ liền đi thẳng vào vấn đề.
Cho dù Phòng Viên có vội vàng bao nhiêu đi chăng nữa, việc đính hôn vẫn phải chờ anh hoàn thành nhiệm vụ ở Đông Bắc trở về. Việc này người nhà họ Khương đã biết từ trước, cũng đã tìm người xem ngày thích hợp, ngày hai mươi mốt tháng tư âm lịch tức ngày hai mươi ba tháng năm dương lịch thích hợp đính hôn.
Còn ngày kết hôn được định vào ngày mùng mười tháng năm âm lịch, tức ngày mùng mười tháng sáu dương lịch, hai số mười đại biểu cho việc vợ chồng viên mãn, trên hoàng lịch* cũng biểu thị thích hợp kết hôn. Ngày đẹp như vậy không thấy nhiều, nếu không thì bọn họ cũng không nỡ gả người cháu gái vừa mới nhận lại này.
(*) Nguyên văn 黄历: hoàng lịch:một cách làm lịch dựa trên lịch âm Trung Quốc, có ghi rõ mỗi ngày là ngày lành hay dữ, tương truyền do Hiên Viên hoàng đế tạo ra nên được gọi là hoàng lịch.
Một chiếc hộp bảo bối vô giá đã đưa rồi, còn có một chiếc xe thể thao được đặt làm, vài căn nhà lớn.