Bạn bè nước ngoài đến Hạ Hoa theo diện đại sứ quán, phiên dịch viên đi cùng là người tổ chức cử đi cùng, còn có hai chiếc xe đưa đón bọn họ dạo chơi để cảm nhận sâu sắc về sự phục hưng của nước Hạ Hoa.
Lúc đến đại viện, xe bị ngăn lại, người phiên dịch đưa giấy tờ qua, người gác cửa kia kinh ngạc nhìn vào trong xe hai lần, mới cho qua.
Đúng lúc giờ tan tầm cao điểm, sắc trời vẫn còn trong trẻo, tiếng còi xe inh ỏi tạo thành tiếng nhạc vui tươi, tiếng chuông xe đạp trong trẻo, thỉnh thoảng có xe máy phóng nhanh, tiếng còi bắt đầu bán cơm ở nhà ăn, tiếng chào hỏi vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc của mọi người sau giờ làm việc và tiếng xèo xèo khi cho thức ăn vào nồi, trở thành giai điệu chính lúc chập tối.
Hai chiếc xe vô cùng bắt mắt chậm rãi dọc theo đường chính chạy vào đại viện, khiến cho những người hiểu biết sâu rộng nhìn thấy phải hít sâu một hơi, nhao nhao lót dép nhìn vào bên trong, có người thậm chí còn trực tiếp đi theo phía sau xe hóng chuyện.
"Ôi chao, thế mà lại là mấy người nước ngoài, thời nay mọi người rất kiêng kị quan hệ với người nước ngoài, tại sao lại có người chẳng kiêng nể gì mà mang người ta về nhà thế?"
"Chiếc xe đó là của tổ chức phải không? Phía trước có ba số không, là xe của tổ chức phái xuống, thân phận của mấy người nước ngoài đó chắc chắn không tầm thường. Tôi nghe ông nhà tôi nói, bởi vì tiếng vang của kênh nước ngoài nước ta trên trường quốc tế không tồi, đã có những người bạn nước ngoài thường xuyên đến nước ta rồi."
"Không phải chứ? Chính là cháu gái ngoại nhà họ Khương nhặt về á? Kênh nước ngoài không tồi, nhưng bà nói có khoa trương quá không vậy? Trên tivi diễn thì hay lắm, hiện thực cũng thế, chờ đến khi người nước ngoài đến liền biết, An Tri Hạ là kẻ lừa đảo, chẳng phải làm hủy hoại thanh danh của đất nước ta hay sao?"
"Điều này mà mấy bà cũng không biết?" Một bà cụ cũng gia nhập, thần thần bí bí nói: "Người xem kênh Hạ Hoa ngày càng nhiều, trên tivi diễn quả thực là tinh hoa văn hóa của đất nước ta, cho nên bạn bè nước ngoài đến tham quan đất nước ta là thật, nói chuyện làm ăn cũng là thật!"
Nhà bọn họ cũng từng là doanh nhân có máu mặt, đương nhiên khá tò mò với chuyện này, xôn xao truy hỏi. Nhưng đây là việc lớn của quốc gia, mấy người già bọn họ cũng không nói được nguyên do vì sao. Người chạy theo xe ngày càng nhiều.
Đến khi xe dừng lại, bạn bè nước ngoài vừa bước xuống, liền có một người phụ nữ đeo băng đeo tay màu đỏ để kiểu tóc bấm hung hổ dẫn theo vài thanh niên đi tới: "Giải tán giải tán, không về nhà ăn cơm à?"
Mọi người cũng không nghe lời bà ấy, ngược lại lùi về sau để chừa ra một chỗ trống lớn.
"An Tri Hạ, cô đã lấy chồng rồi, tập trung ở nhà mà giúp chồng dạy con là được rồi, sao còn thông đồng với giặc Tây? Mọi người đều thấy rồi, các cô không trung thành với tổ chức, cấu kết với người nước ngoài, ngay cả người nhà họ Khương cũng bị dẫn đi tiếp nhận thẩm tra của tổ chức!"
Nói xong bà ta ngẩng cao đầu, mang theo tia sảng khoái vung tay: "Đi, xem xem nhà họ nhà họ Khương tham ô theo địch bán nước."
Trong mắt mấy thanh niên hiện lên vẻ tham lam, sải bước muốn vòng qua bọn họ đi tới nhà họ Khương.
Phòng Viên tiến lên một bước, gương mặt lạnh lùng, trầm giọng hỏi: "Các người là người ở đâu, đang thực hiện nhiệm vụ gì?"
Phó ban Đinh nhìn rõ dáng vẻ của anh, có chút sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì ôm ngực mang theo cảm giác ưu việt vô hạn nói: "Tôi là phó ban Đinh của ủy ban khu phố, có người tố cáo người nhà họ Khương có mối quan hệ không bình thường với người nước ngoài, chúng tôi thân là một thành viên trong tổ chức đương nhiên phải xung phong ở phía trước, thay tổ chức phân biệt thật giả!"