Hai vị bảo vệ đổ đầy mồ hôi trên trán đi sang nơi khác, nhìn vào ống kính đen thui đang lấp lóe ánh đèn đỏ, trên mặt không cười được nữa.
"Các vị đồng chí." Một người bảo vệ lớn tuổi hơn lạnh mặt nói: "Chúng ta đều là đài truyền hình cả, mọi người quậy phá như vậy cũng không tốt. Không thể thông báo với lãnh đạo, đó là nhân viên chúng tôi không làm hết trách nhiệm, nhưng chuyện này không trách chúng tôi được.
Đài truyền hình chúng tôi ít người nhiều việc, một người hận không thể có bảy tám cái chân, sao có thể chú ý tới mọi việc được? Trong đài cũng đang quay tiết mục, chắc chắn đây là chuyện rất quan trọng, mọi người cũng phải hiểu rõ chứ, hy vọng mọi người có thể thông cảm.
Vì chút chuyện nhỏ này mà làm phiền nhân dân cả nước đều biết, cấp trên nhất định sẽ điều tra, đến lúc đó cho dù là ai sai, trước tiên ai cũng sẽ chịu phạt, vậy có đáng giá không?"
Lâu Thần Chân tiến lên cười nhạt nói: "Đáng giá, quay tiết mục là chuyện quan trọng, nhưng trong đài không phải tất cả tiết mục đều là truyền hình trực tiếp, đa số là quay trước thời hạn hoặc là quay theo phân đoạn.
Chức trách của bảo vệ là truyền đạt thông tin, giúp người khác chạy việc đã có cán sự chuyên môn và người học việc đến làm. Thì ra hai vị bảo vệ đây vĩ đại đến vậy, một người mà làm công việc của cả hai người? Vì nịnh hót mà nhận công việc, quăng hết chức trách của mình sang một bên?
Nếu như hôm nay chúng tôi là lãnh đạo lớn, hoặc là người đến thẩm tra, các người có còn xem nhẹ chúng tôi, sắp xếp thứ tự ưu tiên như vậy không?
Chúng tôi tới đây cũng không nhất định phải gặp trưởng đài truyền hình, chỉ nghĩ thành phố Thượng Hải cũng cần phải lắp đặt mạng lưới truyền hình cáp, cho nên muốn bàn bạc chút việc.
Nếu quý đài đã bận rộn như vậy, chúng tôi sẽ tự giải quyết, không làm phiền mọi người.
Về sau nếu trưởng đài có hỏi, hai người cứ báo sự thật cho người đó biết."
Nói xong, bọn họ không do dự liền xoay người rời đi.
Hai bảo vệ ngây người tại chỗ, còn đang suy nghĩ những lời này là có ý gì.
"Anh, mới vừa rồi lãnh đạo thò đầu nhìn rất nhiều lần, hình như không hài lòng việc bọn họ chỉ chừa lại một người chờ tin, cho nên muốn làm bọn họ chán nản, để buổi chiều chúng ta nói với bọn họ đi họp với trưởng đài..."
"Cậu nói gì?" Một người bảo vệ tát cho người nọ một cái, oán hận nói: "Cậu canh thời gian đi nói lại với lãnh đạo một chuyến, nói hết đầu đuôi câu chuyện vừa rồi cho ông ấy biết."
"Lãnh đạo nói chúng ta không được quấy rầy..."
Người gác cổng lớn tuổi không kìm được đấm vào đầu đối phương, mắng to: "Người ta đều đi hết rồi, chúng ta còn có thể làm gì nữa? Nếu cậu muốn đi thì đi đi, nhớ nói với lãnh đạo rằng người của đài truyền hình kinh đô không tuân thủ quy tắc, thế mà quay hình lại, nếu sau này tổ chức điều tra, đó sẽ là bằng chứng không thể chối cãi!"
Người gác cổng nhỏ tuổi kia vừa nghe xong, lập tức vội chạy về khu nhà ở cho người nhà nhân viên.
"Cô giáo Tiểu An, tôi, có phải vừa rồi tôi nói hơi quá không?" Lâu Thần Chân xoa tay, anh ta làm chính trị viên đã bảy tám năm, bởi vì bây giờ là hòa bình, nên bình thường anh ấy và binh lính chỉ được huấn luyện bình thường thôi, hằng ngày cũng thường giải quyết những tranh chấp nhỏ nhặt trong gia đình, nói đơn giản là làm người hòa giải.
Đối với việc ra quyết định và đảm nhận những công việc quan trọng, anh ấy vẫn còn chưa đủ quyết đoán, có quá nhiều điều phải dè chừng.
An Tri Hạ cười gật đầu: "Khá tốt, chúng ta đã biến bị động thành chủ động, không gây ra rắc rối khác, cũng không tự làm mất thân phận làm cho người ta xem làm trò hề."