Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 805

Chương 805 - Chương 805 -

"Chuyện này đâu có gì." Chị dâu Đặng xua tay không để bụng, đề tài lại quay về ban nãy: "Chị dâu Phòng, chị cảm thấy thời gian này hay là em đến nhà ông ngoại em ở một thời gian đi, đừng để người ta tìm được sơ hở. Tạm thời có thể cho bọn trẻ dự thính ở trường học khác, chỉ cần một cú điện thoại và thư giới thiệu thôi."

An Tri Hạ nhấc máy ghi âm trong tay lên: "Em luôn dự phòng nó trong mọi tình huống, một khi em xảy ra chuyện gì, chắc chắn bọn họ sẽ không thoát khỏi liên quan."

Chị dâu Đặng không đồng ý lắm, nói: "Ý đồ của họ quá rõ ràng, nói không chừng sẽ gây rắc rối gì đó. Em và đứa nhỏ không thể mạo hiểm."

An Tri Hạ cười cười, vào phòng bếp lấy một túi táo đưa cho chị dâu Đặng.

"Không cần đâu, đội trưởng Phòng đã đưa bánh ngọt và kẹo đến tận nhà chúng tôi rồi. Vốn dĩ chúng tôi đã áy náy rồi, sao có thể nhận thêm một túi táo từ cô nữa?" Chị dâu Đặng từ chối.

Cô hết cách, đành đưa qua mười viên kẹo chocolate: "Chị cầm mấy viên kẹo này đi. Lúc ấy, khi đài truyền hình của bọn em hợp tác với công ty chocolate ở nước Ý, mọi người được tặng rất nhiều kẹo chocolate, chỉ cứ lấy về cho bọn nhỏ ăn thử."

Lần này chị dâu Đặng thực sự không thể từ chối: "Đây đúng là thứ hiếm thấy."

Chị ấy chỉ có thể cảm ơn rồi nhận lấy đem về nhà, thấy chuẩn bị tan học rồi, chiên cả mâm bánh rán, đủ cho cả bốn người của nhà họ Phòng ăn.

Socola rất đắt tiền, đặc biệt là nhãn hàng này, một viên ít nhất cũng phải mười hào, mười viên kẹo là một đồng, cho dù là như vậy gia đình bọn họ vẫn được lời hơn. Chị dâu Đặng tự an ủi mình như vậy.

Hương vị món cơm mà mỗi người làm ra đều không giống nhau, bánh rán nhìn thì đơn giản, nhưng mà mỗi người có một cách làm khác nhau, cho nên hương vị cũng khác nhau.

Bánh rán do chị dâu Đặng làm rất cầu kỳ, bột mì là dùng bột Phú Cường, bên trên rắc một ít hành lá, dùng dầu phộng được phát hồi Tết để chiên, bánh rán ú nụ trong mềm ngoài giòn.

Có thêm một nồi cháo kê đặc và dưa muối chua giòn, ba nhỏ một lớn nhà họ Phòng ăn đến no say.

An Tri Thu lái xe một ngày ba chuyến, mang canh mang cơm cho vợ và em gái, đón bố mẹ vợ, rồi lại đi ra ngoài tìm chút đồ ăn bồi bổ sức khỏe, đến tối lại vào bệnh viện chăm sóc người nhà, cũng không nhàn hạ hơn lúc đi làm là bao, chỉ là bưu phí hằng ngày mất mấy tệ.

Phương Hồng Diệp chỉ nằm viện hai ngày đã đau chuyển dạ rồi, tối hôm đó cô ấy đã hạ sinh được một cậu nhóc mập mạp 3,5 kg.

Chú Phương, thím Phương và An Tri Thu đều ở trong bệnh viện cả đêm, họ kích động đến nỗi không chợp mắt nổi, họ cũng sợ bệnh viện loạn, hận không thể từng giây từng phút để mắt đến thằng bé trong nôi.

An Tri Hạ đợi bọn nhỏ ăn sáng xong, sau khi giao bữa trưa cho chị dâu Đặng xong, cô đi tới bệnh viện, chở bọn trẻ quay về, mình, bà nội Khương và chị dâu Trương thay ca.

An Tri Hạ lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ nhỏ ở khoảng cách gần như vậy. Khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, đôi mắt to đen láy dõi theo bóng người đang chuyển động, tay chân nhỏ không ngừng duỗi ra, thỉnh thoảng lại kêu khóc lên hai tiếng.

Kinh nghiệm chị dâu Trương khá nhiều, đưa tay lên miệng của em bé.

Thằng nhóc háo hức mở miệng ra, tìm kiếm gì đó trên tay chị ấy.

"Nó đói rồi." Bà nội Khương rất vui mừng: "Nhanh đưa cho mẹ nó đi." Bà nội cũng rất hiện đại, trực tiếp dùng hai chữ "mama" (妈妈)

Phương Hồng Diệp vừa ăn canh cá diếc xong, liền ôm đứa bé cho nó ăn.

Thằng nhóc cắn một cái rồi uống vội vàng khiến cho người lớn xung quanh không ngừng hét lên: "Chậm thôi, không ai giành với con đâu!"

An Tri Hạ rất tò mò, chỉ nhìn chằm chằm đứa bé cũng hết cả nửa ngày.

Bình Luận (0)
Comment