Nhưng đứa nhỏ quá bé, uống được mấy ngụm sữa đã ngủ thiếp đi, chị dâu Trương kéo tai nó cười nói: "Lúc nó uống sữa, phải vuốt tai nó, không thì nó sẽ lười rồi thiếp đi, ngủ không được ba mươi phút sẽ lại khóc đòi ăn đấy."
Trong một ngày, An Tri Hạ cũng học được cách bế và thay tã cho em bé.
Khi An Tri Thu đưa cô về nhà, bọn trẻ đều vây quanh cô hỏi em trai trông như thế nào, có ngoan không.
Đôi mắt An Tri Hạ sáng lên, mỉm cười vui vẻ, kiên nhẫn trả lời: "Ngày kia là cuối tuần, chúng ta đi thăm em nhé."
Bọn trẻ tạm thời hài lòng.
"Anh ơi, thím với chú có nói khi nào chúng ta tổ chức tiệc không? Chúng ta mời những ai?" An Tri Hạ thấp giọng hỏi.
"Đợi ngày đầy tháng đi, nếu một trăm ngày thì hoãn tới năm sau đi. Ông ngoại của thằng bé đang nghĩ đến việc sẽ về quê ngày 16 để kịp vụ xuân cơ." An Tri Thu nhìn ba đứa trẻ đang ngoan ngoãn ngồi trên bàn học bài, hạ giọng nói: "Anh muốn cùng gia đình mình ăn bữa cơm, tặng trứng gà đỏ cho đồng nghiệp ở cơ quan là được."
"Được." An Tri Hạ cũng không thích kiểu tiệc xã giao: "Em sẽ cho cháu trai một phong bì đỏ lớn!"
An Tri Thu cưới nói: "Em nghĩ em trốn được à? Hai ngày nay em trốn trong nhà, buổi trưa thì anh đưa cơm cho em, đợi chị dâu ra viện anh sẽ qua đón mọi người."
"Anh." An Tri Hạ bất mãn phản đối: "Từ đây tới đài truyền hình có mấy bước hân thôi..."
Không đợi cô nói xong, An Tri Thu đã nhẹ nhàng vỗ đầu cô: "Bây giờ trong bụng em đang có em bé, ra ngoài phải cẩn thận chút. Đài nhiều người anh không an tâm, đề phòng chút cũng có sao."
An Tri Hạ bất dĩ gật đầu, ngơ ngác nhìn anh ấy nói: "Vậy ngày nào anh cũng tới đưa đón em đi, ở nhà một mình em chán lắm."
An Tri Thu cùng ba đứa trẻ đều làm hết việc nhà, cô cũng may cho ba đứa nhỏ trong nhà kể cả đứa nhỏ trong bụng rất nhiều quần áo mùa đông, chăn cũng được mua mới. Có thể nói một tháng này, An Tri Hạ không có việc gì làm.
"Được, ngày nào anh cũng sẽ đưa em đi dạo, chị dâu em cũng nghe lời em, sáng trưa tối mỗi ngày đều đi dạo quanh sân hai mươi phút, lúc sinh bác sĩ nói rất nhẹ nhàng, không mất nhiều sức lắm, hai tiếng là đã sinh xong rồi." An Tri Thu cười nói.
Ba ngày nay anh ấy ở trong bệnh viện và đã nhận ra được rất nhiều điều.
Có những bà bầu bị vỡ nước ối nhưng chưa xuất hiện cơn co thắt, vật lộn từ ngày tới đêm. Một số người bị khó sinh, bác sĩ đành phải mổ để đưa em bé ra ngoài. Còn có những thai phụ phải nằm trên bàn mổ mãi mãi.
Nghĩ lại, chân An Tri Thu run lên. Từ lúc sinh ra anh ấy chả sợ gì hết, nhưng lúc đứng ngoài phòng phẫu thuật, tuy rằng căng thẳng có, sợ hãi có nhưng kiểu sợ hãi ấy cũng không quá rõ ràng.
Vì anh ấy đã chắc chắn mẹ con Phương Diệp Hồng sẽ bình an vô sự. Nhưng nửa đêm chiếc giường phủ vải trắng lướt qua anh cùng với tiếng kêu thảm thiết, tuyệt vọng và đau lòng của người nhà khiến anh chợt cho rằng người đang nằm trên đó là Phương Hồng Diệp.
Đôi chân của An Tri Thu lập tức mềm nhũn ra đến mức gần như khuỵu xuống. Đến nỗi khi nhìn bụng An Tri Hạ anh lại sợ hãi hơn là mong đợi.
"Hạ Hạ, trước đây em nói rất đúng, chỉ cần một đứa là đủ rồi." Anh ấy kiên định gật đầu, nghĩ đến việc vợ mình sẽ sinh thêm một lần nữa, chân anh lại mềm nhũn ra.
An Tri Hạ cũng sờ bụng, nghe nói sinh con là đau đớn nhất. Cô khá sợ đau nhưng người phụ nữ nào cũng phải trải qua một lần như vậy, là sứ mệnh thiêng liêng phải hoàn thành.
Lý Hán Khiêm tốc độ rất nhanh, chưa đến hai ngày anh ấy đã thuê được một nhà kho trống từ đội vận tải. Nhà kho có hai phòng một lớn một nhỏ, phòng nhỏ dùng để xếp các loại tài liệu, phòng lớn để An Tri Hạ truyền lại cho người nhà cách làm việc.