Chỉ cần người nhà học được rồi, họ sẽ có thể đến hợp tác xã tiếp thị cung ứng gần đó để thu thập thông tin mà An Tri Hạ không cần lo lắng về điều đó.
Các con của chị dâu Đặng đều đã lên cấp một và cấp hai rồi, nên chị ấy sẽ đảm nhận công việc đăng ký và thu tiền.
Vì bây giờ bầu không khí của đài truyền hình quá căng thẳng nên An Tri Hạ không bảo những người thân bị nhà máy thủ công Mạch Thừa từ chối đi cùng nữa. Mà chỉ thông báo cho người nhà của đội Phòng Viên dẫn đầu thôi.
Các thành viên trong gia đình rất vui mừng khi biết mình có thể đảm nhận những việc lớn. Buổi chiều đợi bọn nhỉ đi rồi, bọn họ đều mua chiếu và túi vải sạch cùng nhau đi đến nhà kho một cách hiên ngang.
Khi được người quen trên đường hỏi, bọn họ chỉ mỉm cười và mơ hồ nói mình đi học đan len.
Đến nhà kho, họ đóng cửa lại để tránh sự dò xét của những người khác, tìm chỗ ngồi xuống, mong mỏi nhìn An Tri Hạ và chị dâu Đặng.
An Tri Hạ cười nói: "Chắc các chị dâu đều biết chúng ta làm gì ở đây đúng không? Tôi từng làm ở hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, quen biết lãnh đạo ở đây, đề nghị anh ấy một số hoạt động bên ngoài.
Mặc dù đã có những xưởng may và một số dây chuyền may áo len thô sơ nhưng vẫn có sự khác biệt lớn giữa áo len bằng máy và làm bằng tay.
Vậy nên, nếu đan được số lượng lớn những chiếc áo len đẹp, như vậy có thể tăng thêm sự đa dạng của các sản phẩm trong hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, đồng thời chúng ta sẽ chia sẻ được nhu nhập của những người đàn ông."
Mọi người nghe xong đều rất phấn khích, tiền là thứ đáng yêu nhất, cũng là thứ người ta thích nhất. Bọn họ chân thành bày tỏ lòng biết ơn với cô.
An Tri Hạ cũng không nói nhiều mà đi thẳng vào vấn đề: "Tôi vì mọi người nên đã nghĩ ra những công việc lặt vặt như vậy, nhưng điều kiện có chút khó khăn, mọi người phải tự trả tiền vật liệu trước, giống như một khoản đặt cọc để đề phòng có người đem về nhà làm lãng phí và tổn thất.
Trong việc là ăn, tiểu nhân luôn đặt trước quân tử, hy vọng mọi người sẽ hiểu cho tôi.
Thành phẩm được bán ra ngoài chứ không phải cho trẻ em và đàn ông mặc ở nhà nên phải thanh lịch, thời trang và đẹp mắt. Có kiếm được tiền không còn phải phụ thuộc vào năng lực của các chị dâu ở đây."
Chị dâu Đặng đã từng nói với họ những lời này, chỉ vì lí do này nên họ mới chấp nhận móc ra một ít tiền tiết kiệm ở trong túi chuẩn bị trả tiền đặt cọc.
Bọn họ sẽ trân trọng cơ hội này, tuyệt đối sẽ không là kẻ ngu dốt mà đi mổ gà lấy trứng đâu.
An Tri Hạ quay sang bảo chị dâu Đặng và một chị dâu khác – chị dâu Viên đăng ký, thanh toán và phân phát vật liệu. Tổng cộng có năm mươi bảy người, có người là vợ của người trong đội vận tải, có cả mẹ của họ nữa hoặc họ hàng thân thiết. Tất cả bọn họ đều biết về đan len và là những người khéo léo.
Sau khi phân phát vật liệu, An Tri Hạ lấy ra từng mẫu áo len cô đã chọn rồi dán lên tường nhà kho từng mẫu một. Cô đã vẽ những mẫu áo này bằng những cây bút chì màu kém chất lượng từ hợp tác xã cung ứng và tiếp thị. Người mẫu chỉ đơn giản phác thảo bằng những đường nét đơn giản, mặc chiếc áo len đầy màu sắc, các hoa văn không giống nhau.
Tất cả đều thời trang và đẹp mắt, giống như mở đầu của chương trình ca nhạc lúc chín giờ của nước ngoài.
Mọi người tụ tập lại để xem, thích nhưng cũng hoài nghi năng lực của bản thân: "Chị dâu Phòng, bộ đồ đẹp quá, chúng tôi có thể đan được không?"
Vấn đề là bọn họ đan được, tốc độ cũng có thể kịp nhưng ai mua chứ?
Người ta nhìn vài lần là có thể biết đan như thế nào, chẳng qua là tốn chút công sức, ai sẵn lòng bỏ tiền ra mua chứ?