Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 808

Chương 808 - Chương 808 -

An Tri Hạ cười nói: "Sao lại không đan được? Chọn đúng chất liệu và màu sắc, chỉ cần đan gọn gàng, dày dặn, số mũi khâu đúng là được rồi."

Mọi người thấy những lời này cũng đúng, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cật lực gật đầu, thể hiện họ sẽ học tập chăm chỉ, làm việc cũng sẽ cẩn thận để xứng đáng với sự giúp đỡ của cô.

Mọi người ở thời đại này ít bị béo phì, vì vậy cô dự định để mọi người đan cùng một cỡ áo, đợi mọi người bắt đầu đan sẽ chia số ra.

Họ bắt đầu học từ những việc đơn giản nhất như hoa văn và phối màu.

Đều đã quen với việc may vá ở nhà, dù không có nhiều cơ hội đan áo nhưng mọi người rất nhanh đã bắt tay vào làm. Ai cũng dựa vào bức vẽ để ghi lại hình dáng, cách đan, số mũi khâu vào cuốn sổ của mình.

Vừa bước xuống lầu, cô đã thấy anh trai mình vội vàng đi tới, cô giơ cổ tay lên , ngạc nhiên nhìn đồng hồ: "Anh, anh đưa chú Phương với thím Phương về sao? Hôm nay có hơi sớm, dì Trương với bà đang trong bệnh viên trông chị dâu với Tân Tân sao?"

Thằng bé tên là An Thế Tân, mọi người đều hy vọng thằng bé sẽ sống bình an, thành công trong xã hội mới này. Nhưng người già thường có chút mê tín, cảm thấy tên của thằng bé nên đơn giản, sẽ dễ sống hơn, nên là thằng bé An Thế Tân có biệt danh là: Ngưu Đản.

An Tri Hạ không thể nói nên lời.

Hàng lông mày của An Tri Thu vẫn nghiêm nghị, miễn cưỡng chào mọi người, sau đó đưa em gái mình về nhà.

"Để anh đưa chị dâu và Ngưu Đản về nhà." Anh ấy nhỏ giọng nói: "Buổi sáng có người giả dạng thành hộ sĩ đưa trẻ con đi, ba đứa đã mất tích, toàn là con trai thôi.

Bệnh viện quá rối loạn, người đến người đi, quay đầu một cái đã mất con rồi. Trong đó còn có..." Âm thanh anh ấy hạ xuống, cắn răng nói: "Trong đó còn có một đứa trẻ mới sinh hôm qua, cùng phòng chị dâu em.

Buổi sáng, đúng vào lúc hộ sĩ và bác sĩ thay ca, mọi người cũng vừa mới tỉnh ngủ, người ta còn bận vệ sinh buổi sáng, đi mua cơm, còn có không ít người đến thăm bệnh!

Vị hộ sĩ kia còn cầm sổ khám bệnh dò hỏi từng sản phụ một, ai ngờ cô ta lại là kẻ buôn người."

An Tri Hạ nghe xong, sắc mặt trắng bệch cả lên, cảm giác bụng cũng đau hơn: "Không bắt được sao?"

An Tri Thu khẽ thở dài lắc đầu nói: "Hẳn là đội gây án rồi, việc này phát sinh cũng không phải một, hai lần không đâu. Bác sĩ và hộ sĩ đã dặn dò nhiều lần, không được xa rời trẻ con, cũng không dễ dàng tin tưởng người xa lạ.

Chưa có đứa trẻ nào được tìm lại.

Nhóm người kia đặc biệt giảo hoạt, cảnh sát mặc y phục thường ngày cũng đã ra quân nhưng không bắt được ai cả."

"Chị dâu và đứa bé không có việc gì chứ?" Cô cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Đứa nhỏ không có việc gì cả, vẫn ăn uống bình thường, chỉ là chị dâu em sợ hãi quá mức, thiếu chút nữa đã dọn đồ trở về rồi." An Tri Thu vẫn sợ hãi như cũ nói ra.

"Sau này em cũng phải chú ý một chút, không chỉ có trẻ con, mà người lớn cũng không thể rời khỏi đứa bé." An Tri Hạ dặn dò: "Hiện tại bọn buôn người đặc biệt điên rồi, vì tiền thì còn có gì không dám làm? Đừng nói đến trẻ con, ngay cả mấy cô gái đơn độc ở một mình cũng bị bọn họ lừa bán đến thâm sơn cùng cốc."

An Tri Thu nghe được cũng trừng mắt liếc cô một cái: "Được rồi, em còn nói nữa, sau này anh cũng không dám để chị dâu em ra cửa đâu."

An Tri Hạ cười le lưỡi.

An Tri Thu báo tin xong, cũng tiện đường mang cơm chiều đến đây, hẹn cô mai sẽ đến đón cô và mấy đứa nhỏ rồi vội vã rời đi.

Ăn cơm xong, bọn nhỏ xuôi cơm bò lên giường đất bắt đầu làm bài tập.

Bình Luận (0)
Comment