Người vợ của nhà đó tức giận liền báo cáo nói bọn họ là người từ nông thôn vào thành phố, chỉ có điều người đàn ông đó có thư giới thiệu, thời gian bắt đầu khá dài, đương nhiên không cần phải đến cục cảnh sát.
Chờ người ta đi, anh ta trực tiếp đóng cửa, hung dữ đánh đám người trong nhà một trận, ép mọi người trong nhà tìm cho anh ta một ông việc tạm thời, đăng ký hộ khẩu.
Không, vốn dĩ người vợ của anh ta chưa đến ngày sinh, bởi vì anh ta trộm tiền, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người ta đến đổ máu nhập viện. Nếu không thì dựa vào điều kiện nhà bọn họ, sao có thể nhập viện vì sinh con chứ?
Có thể sinh được hay không thì không nói, anh ta còn làm như không có chuyện gì lêu lổng khắp nơi, nhà ai mà gặp phải người như này, thật sự là xui tám đời không hết!"
Mọi người đều nghe, nhưng không đáp lại.
Bà mẹ chồng kia cũng không để ý, tiếp tục nói với bốn người nhà mình
Sau đó bà ta nhìn thấy mấy người An Tri Thu, Phòng Viên ăn mặc không tệ, hơn nữa giường chiếu còn khá sang trọng, liền hỏi dì Trương đang ôm con: "Em gái, đây là cháu ngoại hay cháu nội bà?"
Dì Trương cười cười: "Tôi là bảo mẫu trong nhà."
Bà mẹ sững sờ, nhìn về phía thím Phương: "Đồng chí kia thì sao?"
"Mẹ vợ của bác bọn nhỏ." Dì Trương giới thiệu sơ qua một lượt.
Trên mặt bà mẹ chồng toàn là sự kinh ngạc, không ngờ bà ta chọn cả nhóm người, người bắt chuyện với bà ta thế mà lại là bảo mẫu.
Lập tức bà ta không để ý đến dì Trương nữa, mà muốn đến gần An Tri Hạ.
Chỉ có điều một bên An Tri Hạ là An Tri Thu cùng Khương Sĩ Minh, một bên là Phòng Viên, ai cũng là thanh niên cao mét tám, làm gì cho bà ta cơ hội?
Đợi một hồi, mùi lạ trong không khí tản đi, An Tri Thu đóng cửa sổ, chờ phòng ấm lên, một đoàn người lại trở về.
Hai đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn, chỉ có lúc đói mới gào khóc vài tiếng, nếu ăn no mà còn tỉnh, đôi mắt nhỏ đen nhánh sẽ nhìn theo bóng người động đậy.
Đến buổi chiều hai mẹ con ở giường bên cạnh mới được đưa trở về, chỉ có bà ngoại đứa bé đi cùng, những người còn lại đi một vòng liền trở về. Người đàn ông đó không hề xuất hiện.
Sản phụ có chút chậm chạp bình thường không nói nhiều, ngược lại bà ngoại đứa bé liên tục nhỏ giọng oán trách: "Tôi tạo nghiệt gì thế này, hết hầu hạ con dâu lại còn phải hầu hạ con gái. Sớm biết con bé này xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc đó không nên sinh nó ra, đỡ phải mang về một tên côn đồ, còn có cả đứa bé!"
Bà mẹ chồng đứng dựa ở cửa trực tiếp nói: "Chứ còn gì nữa, ai không sợ thân thích mặt dày trơ trẽn đi ra ngoài? Thật uổng công cô gái nhà bà tốt như vậy, con gái bà có thể sinh con trai, kinh đô chúng ta không biết bao nhiêu nhà nguyện ý cướp lấy?"
"Con bé này ngang ngược vô cùng, lúc đầu tôi nói sẽ tìm nhà chồng cho nó, cũng không cần phải về quê chịu tội, nó nhất quyết không chịu. Giờ thì hay rồi, tự mình trêu chọc người đàn ông như vậy, cả nhà đều gặp họa!"
Một người oán giận, một người thêm củi, ong ong khiến An Tri Hạ không ngủ được.
Khó khăn lắm Phòng Viên mới tìm được chỗ trống bên cạnh An Tri Hạ, thấp giọng nói: "Vợ à, em vất vả rồi. Có đau không em?"
An Tri Hạ không nhịn được chống đầu anh, yếu đuối gật đầu: "Đau, lúc đó đau từng cơn một, chỉ có điều qua cơn đau liền quên hết rồi."
Bây giờ cô có thể học theo chị dâu nói với người khác sinh con không đau, một lát liền tốt rồi.
"Vậy sau này chúng ta không sinh nữa." Bàn tay Phòng Viên xoa bàn tay trong chăn của An Tri Hạ, nắm chặt nói: "Chúng ta đủ nếp đủ tẻ rồi, không cần phải chịu cái tội này nữa."
Từng giây phút anh chờ ở phòng sinh dài như cả năm, không muốn trải qua một lần nào nữa!
An Tri Hạ cười gật đầu.