Vào giờ khắc này, cậu bé đã hiểu rõ ràng, mẹ đại nhân phát uy rồi!
Còn có thể làm gì đây, mẹ nhà mình thì đương nhiên phải cắn răng chịu đựng thôi.
Hơn hai ngày nay, nhân viên quay chụp một ngày thay đổi đồ ăn ba lần. Bọn họ nếm thử đồ ăn trên tàu một lần, cũng mở rộng bụng thử đồ ăn vặt bán ở ga dọc đường, giống như bù đắp cho sự tiếc nuối ngày xưa.
Ngược lại hình ảnh vừa chuyển lên người Tiêu Tuấn, không có âm nhạc, nhưng khán giả đều cảm thấy giống như có tiếng đàn nhị đang réo rắt thê thảm. Giữa hai toa xe tương đối lạnh, gió lạnh thổi thấu tận xương. Mọi người đều mang chăn bông ra bọc mình lại, cầm trong tay bình tráng men nóng hổi, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm nước nóng.
Uống nước nhiều, bọn họ lại thi nhau chạy vào nhà vệ sinh, ngội ngũ xếp hàng đi vệ sinh vô cùng hoành tráng.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Tuấn trải nghiệm tất cả những thứ này. Sau khi cảm thấy bàng quang của mình bức bối sắp nổ tung, cậu bé không dám phóng túng bản thân nữa.
Ngoại trừ buổi trưa và buổi tối ngày đầu tiên được ăn bánh bao tử tế, đến những ngày sau cậu bé phải gặm bánh bột ngô giống như anh Cố. Miếng bánh thô ráp lướt qua cổ họng gây đau đớn, Tiêu Tuấn phải cố duỗi cổ nuốt xuống rồi bổ sung thêm một ngụm nước nóng mới trôi được. Chuyện này làm cho cậu bé bắt đầu hoài nghi nếu tiếp tục như thế này thì trong cổ họng mình có chai thành kén hay không nữa, hay cũng miễn dịch ăn ngon lành giống như anh Cố?
Mỗi lần cậu bé đói sắp không chịu nổi thì mới miễn cưỡng ăn được nửa cái bánh.
Khán giả nhìn thấy thiếu niên giương nanh múa vuốt lúc trước, bây giờ lại giống như là cậu nhóc gầy gò đáng thương bị nhổ đi móng vuốt và răng nanh. Trong toa xe tối tăm, đôi mắt đen nhánh kia như có ánh nước, không hiểu sao lại làm cho người ta đau lòng thở dài không thôi.
Mà sự thật cũng là như thế, Tiêu Tuấn vừa ăn vừa ấm ức trong lòng, hốc mắt cậu bé ửng đỏ, không khỏi nghĩ đến cảnh mình ngồi trước bàn đồ ăn phong phú rồi kén chọn ngày xưa, chỉ cần không vui là ném đũa xưng xỉa ngay.
Cậu bé bị cuộc sống giàu có và sự chiều chuộng của người lớn trong nhà mê hoặc, sinh ra đã dưỡng thành tính tình ích kỷ, hầu như chưa bao giờ đứng ở vị trí của người khác để suy nghĩ, chứ đừng nói đến đến trình độ vì lợi ích tập thể của quốc gia.
Mặc dù cậu bé biết có một số nơi người nghèo không có cơm để ăn, nhưng chuyện đó đâu liên quan gì đến mình đâu? Theo quan điểm của cậu bé, bây giờ vàng ở khắp mọi nơi, miễn là làm việc chăm chỉ thì sẽ không có ai bị đói cả!
Nhưng bây giờ cậu bé lại như con thú rơi vào cảnh khốn cùng, không còn cuộc sống ưu việt, chỉ vì để lấp đầy cái bụng mà phải lắc đuôi cầu xin như chó mừng chủ.
Lần đầu tiên Tiêu Tuấn không thể không suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ cậu bé thật sự giống như mẹ nói, rời khỏi vòng tay che chở của người nhà thì sẽ không làm nổi chuyện gì?
Một người muốn sống hết một đời, rốt cuộc sẽ cần những thứ gì?
Tiền bạc, kiến thức, tay nghề, tài năng, hay sức khỏe, niềm vui và hạnh phúc?
Chỉ là cậu bé mới mười tuổi nên cũng chẳng nghĩ ra được manh mối nào, đành chán nản ôm chăn ngủ say sưa.
Bên này, Cố Tiểu Thảo đi theo mẹ Tiêu ngồi trên chiếc xe màu đen, trên khuôn mặt nhỏ bé là vẻ ngạc nhiên không thôi, cô bé vừa sợ hãi vừa rụt rè, chỉ dám kề sát vào bên trên, chân cũng không dám lộn xộn.
Cô bé khẽ cúi đầu, đôi mắt tò mò đảo bốn phía xung quanh, thỉnh thoảng cái miệng nhỏ nhắn còn khẽ hé thể hiện sự kinh ngạc và vui sướng.
Mẹ Tiêu cười, kéo tay cô bé lên.
Cô gái nhỏ vội vàng rút về, lại sợ bà hiểu lầm nên đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Dì ơi, trên người cháu không sạch sẽ, thật sự có bọ chét và con rận, nếu những thứ nhỏ này lây cho dì thì phiền phức lắm."