Chương 313 - Cảm thấy không ổn lắm 2
Nụ cười của hiệu trưởng vẫn treo trên mặt như trước, nhưng thần sắc đáy mắt của ông lại hiện rõ vẻ vi diệu.
Hiệu trưởng quay đầu lại, nhìn về phía Lâm Ngọc Trúc, hỏi: "Tiểu đồng chí, bà cụ này chỉ ra là các cháu gian lận, cháu có gì muốn giải thích không?”
Lâm Ngọc Trúc nhìn về phía bà cụ Lý, chỉ thấy một đôi mắt tam giác với ánh mắt cực kỳ sắc bén của bà cụ Lý cũng đang nhìn chằm chằm vào cô.
Muốn hù dọa cô, không có khả năng đấy đâu.
Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ một tiếng, đề nghị: "Nếu không thi lại? Nâng cao độ khó lên một chút.”
Thẳng thắn mà nói, đề thi này cũng chính là độ khó của lớp 11 mà thôi.
Hiệu trưởng nghe xong vui vẻ gật gật đầu, lại hỏi ý kiến của các thí sinh khác.
Những người thi tốt đương nhiên là không muốn thi lại.
Nhưng những thí sinh thi không tốt lại ước gì được thi lại, huống hồ bọn họ cũng hoài nghi tính xác thực của kỳ thi này.
Vì vậy, liên minh dân làng, cùng nhau hét lên: kiểm tra lại, kiểm tra lại.
Những thí sinh họ Vương đạt điểm tuyệt đối vẻ mặt táo bón, hiển nhiên là không muốn thi lại.
Nhưng bọn họ lại không có sức lực phản kháng.
Lâm Ngọc Trúc có náo nhiệt là cũng đi theo góp vui, cô đi theo dân làng giơ cao cánh tay, phụ họa hô “thi lại, thi lại”.
Chỉ cần kỳ thi này hoàn toàn công bằng, cô cũng không có gì phải sợ, đương nhiên là, không công bằng thì cô cũng không có gì phải sợ cả.
Trưởng thôn nhìn Lâm Ngọc Trúc, một lúc lâu cũng không nói gì, ông đã hiểu quá rõ tính tình của thanh niên trí thức Lâm rồi.
Hiệu trưởng cũng nhìn Lâm Ngọc Trúc - thanh niên trí thức thích nhảy nhót này thêm hai lần.
Sau đó, hiệu trưởng vươn tay ra, ra hiệu cho mọi người yên lặng, chờ dân làng không còn ồn ào nữa thì hiệu trưởng mới mở miệng nói: "Thôn chúng ta có học sinh tốt nghiệp trung học cơ sở khóa này không?”
Hiệu trưởng vừa hỏi như vậy, dân làng liền hai mặt nhìn nhau, một mặt không hiểu, chẳng lẽ là muốn trực tiếp đề bạt học sinh tốt nghiệp khóa này?
Một số dân làng không rõ nội tình sự việc đều phấn khích lên với nhau.
Cuối cùng bọn họ mới nhớ đến một điều là, không đúng rồi, trong nhà bọn họ hoàn toàn không có học sinh tốt nghiệp trung học cơ sở khoá này.
Đúng là phấn khích vô ích mà.
Chờ hỏi một chút thì hiệu trưởng đã biết là cả thôn không có học sinh nào tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học cơ sở khoá này.
Vì thế hiệu trưởng ngay lập tức quyết định sử dụng đề thi của học sinh tốt nghiệp trung học cơ sở vào đầu năm ngoái để kiểm tra lại.
Lúc này dân làng mới bình tĩnh lại.
Cả buổi sáng cứ thế trôi qua như vậy.
Lấy đề thi cũng phải mất một thời gian, cho nên trưởng thôn dứt khoát để mọi người giải tán trước, chờ buổi chiều mới thi.
Một số người dân không đồng ý vì sợ lại có chuyện bài thi bị tiết lộ.
Trưởng thôn tức giận muốn mắng người, dân làng lúc này vậy mà lại không chịu để cho ông chút mặt mũi nào.
Lúc này không biết là ai lén truyền rằng trưởng thôn nhận lễ của nhóm thanh niên trí thức cho nên nhóm thanh niên trí thức mới có thành tích tốt như vậy, nói không chừng là còn có mờ ám gì đó.
Cuối cùng không còn cách nào khác, hiệu trưởng và cán bộ công xã phải ở lại ủy ban thôn, không ra khỏi phòng.
Như vậy coi như là ổn rồi.
Một số dân làng tự nguyện xếp hàng, thay phiên nhau canh gác vì sợ lại có đề thi bị lộ ra ngoài.
Hiệu trưởng và hai cán bộ công xã...
Hiệu trưởng thì vẫn ôn hòa cười như trước, nhưng những cán bộ khác hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, sắc mặt trực tiếp âm trầm xuống.
Trưởng thôn mang một khuôn mặt già nua, cười bồi không phải với bọn họ.
Hiệu trưởng cười ha hả nói: "Không sao, không sao, dân làng cũng là sốt ruột thôi.”
“Mọi người thông cảm chút, để tôi bảo bà già nhà tôi làm thịt hai con gà hầm, làm xong liền đưa tới cho mọi người, buổi trưa như thế nào cũng không thể để cho mọi người chịu đói được." Trưởng thôn vội vàng nói.
Hiệu trưởng lập tức tức giận nói: "Không cần, không cần, cơm canh như mọi khi là được.”
Trưởng thôn không coi lời này của hiệu trưởng là thật, hù dọa nói: "Cái này làm sao được, đem lại nhiều phiền toái như vậy cho mọi người, sao có thể làm một bữa cơm canh bình thường để tiếp đãi mọi người được, mọi người nghỉ ngơi đi, tôi trở về sắp xếp an bài.”
Trưởng thôn nói xong thì xoay người rời đi, hai chân có lực bước đi đều tăm tắp.
Hiệu trưởng muốn ngăn cản nhưng không kịp ngăn lại, nhìn bóng dáng dần đi xa của trưởng thôn, ông bất đắc dĩ cười nói với hai cán bộ còn lại: "Trưởng thôn này thật sự là biết cách làm người, hai người cũng thông cảm cho người ta chút đi.”
Lúc này hai cán bộ vốn không vui vẻ lắm mới hòa hoãn sắc mặt lại, không oán giận cái gì nữa.
Mặc dù bọn họ đều có loại ảo giác bị nhốt lại, nhưng tốt xấu gì cũng có thịt gà để ăn, cho nên có thể nhịn được.