Chương 547 - Dây thừng chắc chắn quả thật khiến người tức lộn ruột 1
Đồng chí công an lần theo dấu vết trên đất truy tìm ra ngoài.
Chưa đi xa được mấy bước, liền đứt manh mối.
Mà phương hướng manh mối chỉ đại khái là trong núi.
Đồng chí công an lập tức triển khai tìm kiếm và truy lùng.
Đồng chí dẫn đầu bảo mấy người Lâm Ngọc Trúc tạm thời đừng nôn nóng, một khi có tin tức, sẽ lập tức thông báo cho các cô.
Lâm Ngọc Trúc gian nan gật đầu.
Sắc mặt càng thêm nặng nề hơn.
Đến khi đồng chí công an rời đi, giọng Vương Tiểu Mai run rẩy, nôn nóng nói: “Hướng Vãn sẽ không có chuyện gì chứ?”
Lâm Ngọc Trúc hít sâu một hơi, điên cuồng động não.
Ép cho bản thân trấn định lại, quay đầu hỏi Vương Tiểu Mai: “Nếu như, đồng chí công an truy lùng Chương Trình khắp nơi, người này ắt phải trốn đi.
Cô với anh ta cũng coi như tiếp xúc lâu vậy rồi, có biết anh ta sẽ trốn ở đâu không?”
Vương Tiểu Mai lắc đầu, nói: “Mặc dù tôi với anh ta quen biết khá lâu, nhưng tâm tư của người này cô cũng biết đấy, ngay cả nhà bố mẹ anh ta ở đâu, tôi cũng không biết.
Tuy nhiên...”
Hai người nhìn nhau một cái, cùng đồng thanh nói: “Lý Tự Lập.”
Chỉ có Lý Tự Lập là người Chương Trình tin tưởng nhất.
Đặt tất cả mọi hi vọng lên trên người đồng chí công an, Lâm Ngọc Trúc sợ các cô chờ đợi được, nhưng Lý Hướng Vãn chờ không nổi.
Nhớ tới lần trước...
Lâm Ngọc Trúc quay người nói với Tiền Lệ: “Có thể phiền cô cùng chúng tôi lên thị trấn một chuyến không.”
Tiền Lệ gật đầu, giải quyết xong việc này, nhà của cô ta liền thanh toán xong với Thẩm Bác Quận.
Lâm Ngọc Trúc nói với Vương Tiểu Mai: “Đi, về nơi ở của thanh niên trí thức lấy xe, thuận tiện cũng dắt luôn xe của Lý Hướng Bắc đến.”
Dù gì cũng là nam chính, việc tìm nữ chính vẫn luôn rất trợ lực.
Chuyện này không thể thiếu Lý Hướng Bắc được.
Vương Tiểu Mai há miệng, nói: “Không có chìa khóa.”
Lâm Ngọc Trúc hít sâu một hơi.
Vào thời khắc mấu chốt tuột dây xích!
Đôi mắt Tiền Lệ sáng lên, bình tĩnh nói: “Thật ra tôi học một môn thủ thuật, mở cái khóa xe không thành vấn đề.”
Lâm Ngọc Trúc lập tức nhìn Tiền Lệ bằng ánh mắt sùng bái.
Cũng không phải là lúc khách sáo.
Mấy người vội vàng quay trở về hậu viện nơi ở của thanh niên trí thức.
Tiền Lệ dỡ một cái kim băng từ trên quần áo xuống cho vào ổ khóa làm một hồi, khóa xe liền mở ra.
Lâm Ngọc Trúc liếm liếm môi, chỉ vào xe của Lý Hướng Vãn: “Còn có chiếc này...”
Tiền Lệ cau mày, không nói hai lời bước lên trước mở hai cái.
Sau đó đắc ý cười.
Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng, cười còn khó coi hơn so với khóc.
Sau khi ba người đẩy xe ra khỏi sân, Lâm Ngọc Trúc đầu tàu lái xe trước, đến con đường nhỏ bên cạnh ruộng, nhìn Lý Hướng Bắc, hét lên nói: “Lý Hướng Bắc, đi, lên thị trấn.”
Dứt lời liền nhảy xuống xe, để xe đạp lại trên con đường cạnh ruộng.
Chạy chậm tới nhảy lên yên sau xe của Tiền Lệ.
Ba người liền đi trước.
Lý Hướng Bắc biết Tiền Lệ là được Thẩm Bác Quận đặc biệt tìm tới để bảo vệ Lâm Ngọc Trúc.
Lúc nãy nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc qua đây tìm người, anh ta liền bất an biết bao, lúc này vừa nghe liền biết đã xảy ra chuyện rồi.
Bỏ công việc trong tay xuống liền chạy tới chỗ xe đạp.
Vương Dương thấy vậy cũng đi theo qua đó.
Trưởng thôn đứng ở trong ruộng, nhìn theo bóng dáng nhóm người đi càng lúc càng xa.
Thở một hơi thật dài...
Sau khi Lý Hướng Bắc ngồi lên xe, liền liều mạng đạp xe đạp, chẳng bao lâu liền đuổi kịp nhóm người Lâm Ngọc Trúc.
Hỏi tình hình, biết được Lý Hướng Vãn bị Chương Trình bắt đi, hận không thể lập tức bay đến thị trấn.
Đôi chân ngắn nhỏ của Vương Tiểu Mai đạp vèo vèo, miễn cưỡng không bị tụt lại phía sau.
Trong lòng cô ta cũng sốt ruột, một cô gái xinh đẹp như vậy, lại rơi vào tay của người rõ ràng có ý đồ quấy rối đối với cô ta...
Không khỏi âm thầm cầu nguyện ông trời, phù hộ cho Lý Hướng Vãn.
Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện.