Chương 632 - Tôi biết mà, tôi biết mà 2
Phỏng chừng là sợ hai vợ chồng bà ta thất hứa.
Thím Lý Tứ bĩu môi, lôi kéo Lâm Ngọc Trúc nói: “Hứa Miệng Rộng đề phòng thừa thãi rồi, nhà của thím đã đồng ý rồi thì sẽ không lật lọng. Bà ta cho rằng thím rỗi hơi đến mức muốn hầu hạ con dâu sao? Thím ước gì sau khi con trai kết hôn, hai vợ chồng nó liền tách ra ở riêng, đến lúc đó thím muốn đi bộ thì đi bộ, muốn ăn cơm thì nấu cơm cho hai người ăn, có gì không tốt?”
Lâm Ngọc Trúc thấy thím Lý Tứ nói rất thiệt tình thực lòng, thì cười hì hì nói: “Thím Tứ sống lạc quan và tích cực thật!”
“Tất nhiên rồi, cũng không xem thím của cháu là ai. Nếu muốn sống lâu hơn thì phải nghĩ thoáng.”
Lâm Ngọc Trúc cười, rồi vươn cánh tay trắng nõn lấy kẹo của thím Lý Tứ, cười ha hả nói: “Vâng ạ, thím là người cởi mở nhất.”
Thím Lý Tứ lập tức cười, tức giận liếc nhìn Lâm Ngọc Trúc rồi tiếp tục phát kẹo cưới cho người khác.
Sau này, Lâm Ngọc Trúc liền nói ý của thím Lý Tứ cho thím Hứa, thím Hứa thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Hồng kết hôn xong, trường học cũng sắp khai giảng.
Hiệu trưởng tập hợp các giáo viên đến để làm vệ sinh trường học.
Chú hai Quan cũng đã trở lại.
Theo như lời hiệu trưởng, thị trấn sắp xếp bí thư mới.
Bí thư mới họ Triệu, bốn mươi mấy tuổi, đeo mắt kính, mặc áo Tôn Trung Sơn, khí chất nhã nhặn, vẻ mặt nghiêm chính.
Cũng không có phong cách nhà quan, ông ta vào trường học thấy cái này cũng tốt, thấy cái kia cũng được.
Rồi lại thổi phồng hiệu trưởng một trận.
Làm hiệu trưởng cười tủm tỉm, nói vài lời khách sáo, chủ yếu khen các giáo viên ở trường rất tốt, có nhiều ý tưởng.
Còn đặc biệt cho học sinh nuôi gà, chăn lợn cải thiện sinh hoạt.
Bí thư Triệu động não, liền biết đây là nhắc nhở ông ta đừng rêu rao ở chỗ này.
Bí thư Triệu cười ha hả, cùng nhau khen các giáo viên.
Ông ta thầm nghĩ: Ông ta nào dám rêu rao, bí thư trẻ tuổi trước kia đều bị chèn ép đến nỗi chạy mất kia kìa.
Ông ta vẫn nên thành thật làm người, làm việc tùy theo hoàn cảnh.
Cứ như vậy, bí thư Triệu thay thế vị trí của bí thư Thẩm trong trường học.
Nhìn người lớn tuổi nho nhã ngồi trong văn phòng, Lâm Ngọc Trúc ngẩng đầu nhìn trời.
Cô nhớ anh Thẩm nhà cô.
Việc hôn nhân của Hứa Hồng vừa mới kết thúc, thì Hàn Mạn Mạn cũng e thẹn nói cô ta cũng sắp kết hôn.
Tổ ba người ở sân sau liên tục chúc mừng.
Khi về đến điểm thanh niên trí thức, Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: “Chị Tiểu Mai, hai người kia đều kết hôn rồi. Có phải là tiếp theo nên đến chị hay không?”
Vốn dĩ cô chỉ muốn trêu Vương Tiểu Mai một chút, không ngờ cô ta rầu rĩ không vui, đến cơm cũng không muốn ăn, chỉ nói không đói bụng liền về phòng.
Lâm Ngọc Trúc: …
Cô nhìn Lý Hướng Vãn, nói: “Cô ấy có ý gì vậy? Là tôi đã bỏ lỡ điều gì sao?”
Lý Hướng Vãn nhún vai, lắc đầu, cũng không hiểu gì: “Không có, quan hệ với Bàn Tử vẫn rất tốt mà.”
Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ không hiểu.
Đến khi hai người nấu ăn xong, đang bắt đầu ăn thì Vương Tiểu Mai đến.
Cô ta nhìn chằm chằm cơm và đồ ăn trên bàn, rầu rĩ nói: “Tôi biết mà, tôi biết mà…”
Nói xong, cô ta tức giận xoay người đi mất.
Lâm Ngọc Trúc cũng quên luôn việc nhai miếng bánh bột ngô vừa cắn vào miệng.
Lý Hướng Vãn vẫn giữ nguyên tư thế cầm đôi đũa, quên chuyển động.
Hai người nhìn nhau, đều không biết chuyện gì đang xảy ra…