Chương 633 - Đúng là oan gia ngõ hẹp mà 1
Cảm xúc của Vương Tiểu Mai nói đến là đến, ngay cả một chút dấu hiệu cũng không có.
Đến khi hai người vào phòng của cô ta, thì phát hiện cô ta đang nằm trên giường lò suy nghĩ.
Thấy hai người vào trong, cô ta hừ một tiếng rồi đưa lưng về phía hai người.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn: …
Lâm Ngọc Trúc trái lo phải nghĩ, thử hỏi: “Anh Bàn Tử không muốn cưới cô sao?”
Vương Tiểu Mai lật người lại, nói: “Anh ấy muốn cưới, là tôi không muốn.”
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn nhìn nhau, càng ngốc.
Vương Tiểu Mai lại hừ một tiếng: “Còn không phải là do tôi không nỡ rời xa mấy người. Nói đi, có phải mấy người chê tôi hay không? Chê tôi ăn nhiều, chê tôi ngốc, muốn vứt bỏ tôi. Tôi không nỡ xa các cô như vậy, vậy mà các cô lại muốn tôi nhanh chóng gả đi. Tôi buồn các cô quá!” Tình bạn của bọn họ đã không còn như trước.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn: …
“Đấy, các cô cũng không biết giải thích như thế nào. Hức… tôi tức quá mà!” Nói rồi, cô ta bật khóc.
Bão táp kéo đến bất thình lình làm hai người hoảng hốt.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Vương Tiểu Mai càng giận hơn, nhìn hai người với ánh mắt nhìn kẻ bội tình bạc nghĩa.
Lâm Ngọc Trúc dở khóc dở cười nói: “Có kết hôn thì cô vẫn ở trong thôn, anh Bàn Tử trở lại thì cô ở bên anh ta. Còn khi anh ta không ở, thì cô đi theo chúng tôi. Ngày nào ở trường cũng quấn lấy nhau. Hình như buổi tối chúng ta cũng ở bên nhau. Có người ấm chăn cũng rất tốt. Ha ha.”
Vương Tiểu Mai: …
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu cảm thán, sự quyến rũ đáng chết của cô.
Đúng là.
Nhìn xem, đều làm người khác không nỡ kết hôn.
Này thật là nghiệp chướng!
Sau khi cô kiêu ngạo một phen, không ai nhắc lại vấn đề này nữa.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn suy nghĩ, có lẽ Vương Tiểu Mai sợ hãi hôn nhân.
Có chút mê mang với cuộc sống mới.
Hốt hoảng qua mấy ngày.
Đến khi Lý Hướng Vãn tiếp tục bán hàng, Lâm Ngọc Trúc mới phát hiện ấy vậy mà Mã Đức Tài đến chỗ Lý Hướng Vãn nhập hàng.
Lâm Ngọc Trúc: …
Sau đó cô đi hỏi, thì mới biết được lúc không ở đây, cô đã bỏ lỡ kịch vui.
Chuyện là thế này, không biết vì sao, thanh niên trí thức của các thôn xung quanh đột nhiên lan truyền thông tin thôn Thiện Thủy có một thanh niên trí thức rất đẹp, tên là Lý Hướng Vãn.
Đẹp như thế nào?
Cứ xem cô ta bị bắt cóc hai lần sẽ biết.
Còn nói có một nam thanh niên trí thức vì cô ta mà bị thương, suýt mất mạng.
Không phải trí thức nào cũng tốt.
Cứ nhìn Mã Đức Tài của thôn Thiện Thủy là biết thôi.
Trong đó, có nam thanh niên trí thức ở thôn bên cạnh có tiếng lưu manh, có chút háo sắc.
Vừa nghe có mỹ nữ thì liền chạy đến tìm hiểu, sau đó phát hiện thi thoảng Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai sẽ đến thị trấn.
Vậy là anh ta liền theo dõi.
Khi đang trên đường đến thị trấn thì chặn hai người lại.
Miệng nói lời đùa giỡn Lý Hướng Vãn.
Rồi lại nghĩ Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai không biết anh ta là ai.
Thế là nhất thời nảy sinh ý xấu.
Anh ta còn chưa ra tay thì đã bị Mã Đức Tài và Tào Khổng đụng phải.
Hai người không nhiều lời, đi lên đập anh ta một trận.
Cứ như vậy, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai chưa kịp ra tay.
Nhất thời có chút mất mát…
Nhưng mà hai người dần có ấn tượng tốt với Mã Đức Tài.
Sau khi gã lưu manh kia bị đánh, Lý Hướng Vãn không thả người chạy mà là tra hỏi ngọn nguồn.
Lý Hướng Vãn học Lâm Ngọc Trúc tìm hiểu nguồn gốc, tìm được người rải tin đồn về nữ thanh niên trí thức.
Mã Đức Tài và Tào Khổng trợ giúp khá nhiều trong chuyện này.
Với dáng vẻ vô lại của Mã Đức Tài hù dọa không ít người, biết gì nói gì, không dám nói dối nửa lời.
Hơn nữa, quan hệ của Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương khá tốt, thường xuyên qua lại nên thân.