Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 752 - Chương 752 - Vẫn Là Con Gái Út Của Bà Quyết Đoán 2

Chương 752 - Vẫn là con gái út của bà quyết đoán 2
Cũng may trạm này là trạm cuối, nếu không trì hoãn như vậy, thế nào cũng sẽ giống như Lâm Ngọc Trúc lần trước, không kịp xuống xe.

Chuyển hết toàn bộ đồ đạc xong, mẹ Lâm liền kéo Lý Hướng Bắc ôn hòa xuống xe.

Ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không nhìn qua Lâm Lập Dương cái nào.

Lâm Lập Dương nhìn chằm chằm cửa xe với ánh mắt chột dạ, trong lòng hoảng hốt một trận.

Tâm trạng của hai chị em đúng là tương phản, Lâm Ngọc Trúc vui vẻ đến bay lên, hận không thể bay thẳng đến trên người mẹ Lâm.

Mẹ Lâm cũng có tâm trạng giống vậy, xuống xe, trực tiếp chạy như bay đến bên cạnh Lâm Lập Dương, đánh cho một trận.

Miệng cứ nói mãi: “Thằng nhóc này, trước khi đi để lại mỗi mảnh giấy, không biết cha mẹ sẽ lo lắng sao.

Này thì chạy, này thì chạy lung lung nè.”

Lâm Lập Dương liên tục xin tha nói: “Mẹ, con sai rồi, lần sau không như vậy nữa.”

Hai mẹ con còng quanh Lâm Ngọc Trúc, bắt đầu hình thức mẹ đuổi con chạy.

Lâm Ngọc Trúc thanh giọng, khuyên nhủ: “Được rồi, được rồi.

Về nhà lại nói, về nhà lại đánh.

ở đây nhiều người, không thích hợp.”

Mẹ Lâm liếc một cái, ở đây rất nhiều người, cũng không muốn khiến con trai xuống đài không được, bèn dừng đuổi đánh.

Hung hăng trừng mắt nhìn con trai út một cái, quay đầu tươi cười vui vẻ bắt đầu trò chuyện với Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn.

Lâm Ngọc Trúc:...

Cô biết ngay mà, ngày thường con yêu ơi con yêu à, đều là lừa dối cả.

Là con yêu thật, thì có thể như vậy?

Cạn lời nói với Lâm Lập Dương: “Các em tạm thời kéo đồ đạc về chỗ của các em, chị đưa mẹ về ở chỗ của chị một đêm trước.” Sau đó lấy giấy bút ra viết địa chỉ nhà mình cho đối phương.

Còn nói thêm: “Hôm nay em muốn đến thì đến đây.

Không đến cũng được, ngày mai lái xe lại đây giúp bọn chị chở chút đồ vật trở về.”

Lâm Ngọc Trúc nhìn xe ba bánh của em trai mình một cái, nghĩ ngày nào đó cũng mua một chiếc, nhìn khá hữu dụng.

Lâm Lập Dương ngơ ngác nhận lấy tờ giấy, vẻ mặt khiếp sợ nói: “Chị, chị mua nhà?”

Lâm Ngọc Trúc kiêu ngạo tự mãn mà đứng thẳng lưng, ừ một tiếng.

Mã Đức Tài nhìn địa chỉ trên tờ giấy, nói: “Ối, chị Trúc Tử lợi hại quá, thế mà đã mua nhà ở trong thành phố rồi.”

“Hai người các em cố gắng kiếm tiền, cũng tranh thủ mua một căn nhà ở nội thành đi.

Nơi này chính là thủ đô, mua tuyệt đối không lỗ.

Nói không chừng, chúng ta cố gắng hơn nửa đời, còn không theo kịp tăng giá trị tiền của nhà ở ấy chứ.” Lâm Ngọc Trúc cổ vũ nói.

Mã Đức Tài đặt lời này vào trong đầu bắt đầu suy ngẫm.

Lâm Ngọc Trúc cười cười, nói với em trai mình: “Kiến nghị em ngày mai tới thì hơn, chị để mẹ bớt nóng trước đã.”

Lâm Lập Dương vẻ mặt cảm kích, ngây ngô gật đầu.

Nhìn em trai nghe lời như vậy, Lâm Ngọc Trúc đột nhiên có một xíu xiu chột dạ.

Sau khi ra khỏi sân ga, Lâm Lập Dương chào tạm biệt mẹ Lâm, giống như là con thỏ thoát khỏi hang sói vậy, vui vẻ lái xe ba bánh chuồn mất.

Bánh xe cuộn lên tầng tầng khói bụi.

Mẹ Lâm:....

Lâm Ngọc Trúc tranh thủ cơ hội, ôm lấy mẹ Lâm, dụ hoặc nói: “Mẹ, chúng ta đi nhìn xem nhà con mua trước đi.

Nhà đã tân trang xong hết rồi, con còn mua chút đồ dùng trong nhà nữa.

Đẹp cực luôn.”

Đứa con trai út lo lắng nhất đã tìm được, người cũng gặp được rồi, không thiếu cánh tay, không thiếu chân, mẹ Lâm đã hoàn toàn yên tâm.

Vừa nghe Lâm Ngọc Trúc kiến nghị, gật đầu đồng ý luôn.

Đoàn người càng tới gần nhà của Lâm Ngọc Trúc, thần sắc mẹ Lâm càng khiếp sợ.

Sau khi mở cửa tiến vào sân, biểu cảm suốt quá trình của mẹ Lâm đều là hoảng hốt.

Gạch chạm khắc, tranh màu, tường phù điêu, hành lang, trần nhà, sân lớn vuông vức, phòng đếm không xuể, quả thực vượt qua tưởng tượng của Mẹ Lâm.

Nhớ lại lúc trước con gái út của bà nói, mua chính là một căn ‘nhà nhỏ’, Mẹ Lâm không biết là nên khóc hay nên cười nữa.

Lại nhìn vật dụng trong nhà bày trí trong phòng, Mẹ Lâm khẽ khàng vuốt ve, sợ sờ hỏng mất.

Hưng phấn đồng thời lại có chút bất an.

Chờ mẹ Lâm nhìn toàn bộ căn nhà một lượt xong, Vương Tiểu Mai lại dẫn mẹ Lâm đi xem nhà cô ta.

Mẹ Lâm nhìn căn nhà của Vương Tiểu Mai, vẻ mặt vui tươi hớn hở gật đầu cười nói không tồi, đẹp lắm.

Nhưng trong lòng lại nói: khỏi phải nói, đã nhìn căn nhà lớn hơn rồi, lại nhìn căn nhỏ, cứ cảm thấy không sánh bằng.

Nhất thời hiểu được đôi chút, tại sao con gái mình mua căn nhà lớn rồi.

Quả thật không giống nhau.

Mẹ Lâm thầm nghĩ: Vẫn là con gái út của bà quyết đoán.
Bình Luận (0)
Comment