Chương 945 - Phiên ngoại: Lai Đệ 3
Khi cô chán nản thì sẽ luôn suy nghĩ xem bao giờ Tiểu Sơn Nha có thể tới.
Nếu như cậu ấy ở đây, nhất định sẽ an ủi cô, làm cho tâm trạng cô có thể tốt lên rất nhanh.
Khi nhận được tin tức cậu ấy sắp tới, tâm trạng Lai Đệ sung sướng nhảy nhót, trực tiếp là cho chị gái trêu chọc: “Có phải em thích sư đệ nhỏ tên Sơn Nha này không?”
Lai Đệ thầm giật mình, cô thích Tiểu Sơn Nha sao?
Cho tới khi ở sân bay, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tiểu Sơn Nha ở trong đám người, Lai Đệ mới chắc chắn rằng, đúng vậy, cô thích Sơn Nha, rất thích, rất thích.
Thích rồi thì lại có một chút tự ti, cô mà xứng với chàng trai ấm áp, rộng lượng, thông minh, ưu tú, còn nhỏ hơn cô hai tuổi đó sao.
Nhất thời cô có chút mờ mịt, ánh mắt ảm đạm dần.
Dường như Sơn Nha cũng nhìn thấy cô đầu tiên, vui vẻ sung sướng đi tới chỗ cô, đợi tới khi nhìn thấy vẻ mặt vừa phức tạp vừa có chút thương cảm thì hỏi với vẻ rất quan tâm: “Sao vậy? Trên đường bị bắt nạt à?”
Lai Đệ lắc lắc đầu, cười nói: “Không có, chỉ là nghĩ tới chuyện không được vui vẻ lắm thôi.”
Chỉ thấy cậu ấy mím môi, ngưng trọng nhìn cô thật chăm chú.
Lai Đệ hoảng hốt rời mắt đi, bên tai truyền tới tiếng cậu ấy khẽ than thở.
Tiếng than thở đó là Lai Đệ thầm giật mình trong lòng, bắt đầu hoảng hốt.
Đời sống của Sơn Nha ở nước ngoài gian khổ hơn cô, mặc dù là chi phí do nhà nước cung cấp, nhưng về phương diện sinh hoạt thì vẫn cần phải vừa học vừa làm.
Cậu ấy vừa khắc khổ học tập, vừa đi ra ngoài làm thêm, rửa bát đĩa, phát truyền đơn, dường như không có gì có thể ảnh hưởng tới cậu ấy, cậu ấy vẫn có sức sống rất mãnh liệt và hăng hái như cũ, mua cho cô hamburger đắt tiền nhất, kem ly ăn ngon nhất.
Sau đó cô cũng cùng đi làm với cậu ấy.
Khi hai người ngồi trên đường phố cùng ăn hamburger, Lai Đệ có chút đau lòng cho cậu trai này, nghe các chị Tiểu Trúc nói, từ nhỏ cậu ấy đã phải chịu rất nhiều khổ cực.
Con trai có sức ăn lớn, Lai Đệ thấy cậu ấy nhanh chóng gọn lẹ ăn hết chiếc hamburger, vội vàng bẻ một nửa cho cậu ấy.
Lại thấy cậu ấy lắc lắc đầu, nhìn cô, cười nói: “Em ăn no rồi, chị ăn đi.”
“Sức ăn của chị rất nhỏ.” Lai Đệ yếu ớt giải thích.
“Vậy thì luyện ăn nhiều chút, ăn nhiều mới có da có thịt được, em không thấy chị ăn ít như vậy đâu.”
Lai Đệ lẳng lặng nhìn người con trai trước mắt, cậu ấy nói cực kỳ nghiêm túc, biểu cảm cũng rất nghiêm túc, cậu ấy không hề biết, với cô câu nói này có nghĩa là gì.
Đầu Lai Đệ có cảm giác nóng lên mà từ trước tới nay chưa từng cảm nhận được, nghiêng người khẽ hôn lên cánh môi mỏng của đối phương, đang cảm nhận hơi thở nóng bỏng, cánh môi nóng bỏng của đối phương, Lai Đệ đỏ mặt lên, đột nhiên hồi thần lại.
Trong nháy mắt sự run rẩy, sợ hãi lan tràn toàn thân, cậu ấy có ghét bỏ cô không, có không quan tâm tới cô nữa không.
Nhưng mà không đợi cô nghĩ nhiều thêm, đối phương đã ôm cô thật chặt, từ bị động biến thành phản công.
Ngày hôm đó kỷ niệm tươi đẹp, rực rỡ, vui vẻ nhất trong đời Lai Đệ.
Người cô thích, cũng thích cô.
Cho dù là tay đang cầm hamburger, ngồi ôm nhau trên đường phố của một đất nước xa lạ, hôn nhau nhìn rất ngốc, nhưng với cô thì lại rực rỡ xinh đẹp như pháo hoa vậy.
Khi thức dậy từ trong vô số ác mộng, Tiểu Sơn Nha của cô đều sẽ ôm cô vào trong ngực trước tiên, khẽ vỗ về cô, giọng nói ôn tồn, nhỏ nhẹ nói: “Đều đã qua rồi, đừng sợ, em còn có anh, đừng sợ, ngoan.”
Những lời này phảng phất như có ma lực an ủi cô, làm cho linh hồn cô được yên ổn lại.
Lai Đệ nghĩ may mắn nhất đời này của cô chính là gặp được Tiểu Sơn Nha của cô.
Có một ngày Lai Đệ đang dựa lên giường tiện tay vẽ bản thảo, đột nhiên cười lên, nói: “Chồng ơi, em biết ấn tượng đầu tiên của em với tên của anh là gì không?”
“Là gì?”
“Rất quê mùa, ha ha~”
Chỉ thấy trong mắt đối phương tràn ngập vẻ cười nhạo nói: “Đồng chí Lai Đệ, có phải em quên mất tên em rồi không.”
Trong nháy mắt Lai Đệ càng cười to hơn, nói: “Cho nên, rất xứng đôi.”
Bên tai truyền tới tiếng cười ôn hòa của cậu ấy: “Ừm, rất xứng đôi.”
Tiểu Sơn Nha hít một hơi thật sâu mùi dầu gội và sữa tắm trên người Lai Đệ, trong mắt tràn ngập nhu tình, cô không biết cậu ấy yêu cô biết nhường nào.