Chương 946 - Những mẩu chuyện nhỏ 1
Có một ngày, mẹ Lâm đặc biệt làm cho Tiểu Tiểu Thẩm món cá hố chua ngọt.
Tiểu Tiểu Thẩm vui vẻ đến quơ tay múa chân, hết sức chuyên tâm ăn cá hố chua ngọt.
Mẹ Lâm vẻ mặt đầy yêu thương nói: “Cẩn thận chút, đừng để bị hóc.”
Cái đầu nhỏ tròn tròn của Tiểu Tiểu Thẩm gật một cái, bắt đầu chậm rãi ăn.
Lâm Ngọc Trúc ăn một miếng thịt kho tàu, nhìn chằm chằm vào món cá hố một hồi lâu, đột nhiên thở dài tiếc hận, nói với con gái mình: “Đào Đào, mẹ kể cho con nghe một câu chuyện.”
Đào Đào chớp đôi mắt to tròn ngước nhìn mẹ, dáng vẻ mẹ cứ nói đi, con đang nghe đây.
Lâm Ngọc Trúc thong thả ung dung nói: “Chuyện kể rằng, cá hố là một loại cá rất có cốt khí.”
Mẹ Lâm và Tiểu Tiểu Thẩm đều bị câu mất lòng hiếu kì, chuyên chú tiếp tục nghe.
Lâm Ngọc Trúc thẳng người, nói tiếp: “Chúng nó vì để loài người không ăn chúng nó, vào khoảnh khắc bị câu lên, liền quyết định cắn, lưỡi, tự, vẫn. Cho nên chúng ta rất khó câu được cá hố còn sống. Nếu như có, đó nhất định là cá hố rất không có cốt khí, là loại dị thường trong loài.”
Nói xong, Lâm Ngọc Trúc nhìn con gái mình.
Chỉ thấy Tiểu Tiểu Thẩm mắt ngấn lệ nhả miếng cá trong miệng ra, khóc lóc chạy vào lòng của bà ngoại, thương tâm nói: “Bà ngoại, mẹ có phải không muốn cháu ăn cá hố, nên mới nói như vậy hay không. Đây có phải thật không? Tại sao nó không muốn cháu ăn nó. Nó rất ngon mà. Bà ngoại, có phải cá hố không thích cháu hay không?”
Lâm Ngọc Trúc nhìn con gái mình khóc bù lu bù loa, ha ha cười vang, lại thêm dầu vào lửa: “Con đã ăn nó rồi, nó còn có thể thích con hả.”
“Oa~” Tiểu Tiểu Thẩm ôm chặt bà ngoại: “Mẹ nói con tàn nhẫn. Con nghe ra rồi.”
Mẹ Lâm nghiến răng nghiến lợi nhìn con gái út của mình, trong mắt nồng đượm cảnh cáo.
Lâm Ngọc Trúc: ...
“Đây chẳng phải… phổ cập chút kiến thức hay sao.”
Nhìn con gái khóc bù lu bù loa, Lâm Ngọc Trúc bày tỏ, trí tưởng tượng của trẻ con thật phong phú.
Thẩm Bác Quận ngồi ở một bên, day day ấn đường, giờ phải làm sao đây?
.....
Lại có một ngày, Tiểu Tiểu Thẩm chạy tới bên cạnh Lâm Ngọc Trúc, hỏi: “Mẹ ơi, tại sao mọi người lại ghét quạ đen. Nói nói là điềm xấu vậy ạ?”
Lâm Ngọc Trúc nhìn Tiểu Tiểu Thẩm, rất lý tính mà phân tích nói: “Bởi vì bọn chúng thích ăn thịt thối, cho nên khi con người sắp qua đời, bọn chúng sẽ ngửi được mùi mà tới, mọi người cảm thấy nó là điềm rủi, tượng trưng cho chết chóc. Thực ra, bọn chúng là một loài chim rất tốt.”
Tiểu Tiểu Thẩm bò lên đùi của mẹ, nghiêng đầu tiếp tục nghe.
“Trứng nở ra quạ đen nhỏ, quạ đen lớn sẽ cẩn thận chăm sóc chúng nó, chúng nó sẽ cảm ơn, sẽ ghi nhớ công ơn dưỡng dục của mẹ, đến khi mẹ của chúng không bay nổi nữa, chúng sẽ tìm thức ăn về để nuôi mẹ, cho đến khi chim mẹ chết đi. Cho nên chúng nó là loài chim biết cảm ơn nhất trong số các loài chim.” Lâm Ngọc Trúc nhẹ giọng nói cho con gái.
Tiểu Tiểu Thẩm mắt ngấn lệ nhìn mẹ, nói: “Cho nên bọn chúng là loài chim lương thiện, chúng ta không nên hiểu sai về chúng. Muốn ăn gì lại không phải là lỗi sai của chúng, đúng không ạ?”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu: “Ừ, đúng vậy, chúng ta không nên trào phúng chúng nó.”
“Con cũng sẽ hiếu thuận mẹ, chờ mẹ già không thể hoạt động nữa, con cũng sẽ đích thân bón cho mẹ.” Tiểu Tiểu Thẩm rơi nước mắt cất giọng non nớt nói.
Không biết tại sao, Lâm Ngọc Trúc lại nghĩ tới cảnh chim chóc dùng mỏ ngậm đồ ăn đút cho đối phương, ôn hòa cười cười, trái lương tâm gật đầu, khó khăn nói: “Được, Đào Đào của chúng ta thật tốt.”
Tiểu Tiểu Thẩm ôm chặt lấy mẹ.
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế trôi qua rồi, nhưng khi đi nhà trẻ đón Tiểu Tiểu Thẩm, chỉ thấy giáo viên rất cạn lời giữ một đám trẻ con ở đó, lúc trông thấy cô đến, vô cùng bất đắc dĩ.
Lâm Ngọc Trúc nhìn trong số đó có một đứa trẻ bị đánh thảm thương, khóe môi run rẩy một chút, vẻ mặt không hiểu nhìn giáo viên: “Đây là?”
“Hôm nay giáo viên kể chuyện quạ đen uống nước cho các bé, lúc trên lớp các bé còn rất tốt. Nhưng nghỉ giải lao không biết tại sao lại đánh nhau, lại còn là một đám đánh một đứa. Sau đó chúng tôi nghe ngóng xong, đó là bé bị đánh nói quạ đen là loài chim xui xẻo, Đào Đào liền tới lên án, kể quạ đen là loài chim hiếu thuận nhất trên đời. Hai bé cứ thế liền cãi nhau, sau đó Cảnh Hành giúp Đào Đào dẫn theo mấy bé khác đến đánh người ta. Trận đánh nhau này, muốn tôi phải giải thích sao đây.” Giáo viên vẻ mặt buồn phiền nói.
Lâm Ngọc Trúc: ....
Nhìn Tiểu Đào Đào và Tiểu Cảnh Hành, ừm, khá lắm.
Chính là, quân tử động khẩu bất động thủ mà.