Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 947 - Chương 947 - Những Mẩu Chuyện Nhỏ 2

Chương 947 - Những mẩu chuyện nhỏ 2
Một ngày nọ, Thẩm Đào Đào đi đến nhà ông nội, đúng lúc chú nhỏ Thẩm Bác Dụ cũng ở đó.

Hai người ngựa quen đường cũ đi đến thư phòng nhà ông nội, một tay cầm dao pha, một tay cầm trường thương, đùa nghịch với nhau.

Dọa mẹ Thẩm sợ đến ôm ngực, ngăn cản hai đứa nhỏ.

Sau đó nhà họ Thẩm liền mở hội nghị gia đình, trong hội nghị, nhất chí quyết định cất hết mấy đồ vật nguy hiểm này đi.

Ông cụ Thẩm liên tục gật đầu.

Đang nói náo nhiệt, chỉ thấy hai đứa nhỏ tìm đâu ra một thanh trường kiếm, vung kiếm chém đứt bức tranh trên tường, đi đến đâu, nơi đó không còn mảnh giáp.

Lâm Ngọc Trúc và Thủy Vân Tô: ....

“Cất đi, cất đi ngay bây giờ.” Ông cụ Thẩm run rẩy nói.

Lúc này, ở nhà ông cụ Thẩm, tranh chữ không còn, đao thương cũng chẳng còn nữa.

Tiểu Đào Đào và Tiểu Bác Dụ lần lượt thở dài, nhà ông nội không vui nữa.

Hai đứa nhỏ tìm kiếm khắp nơi, xem ông giấu binh khí ở đâu.

Đột nhiên tìm ra được dao phẫu thuật và ngân châm của mẹ Thẩm.

Thẩm Đào Đào vẻ mặt nghiêm túc nhìn dao phẫu thuật, bá khí nói: “Chú nhỏ, dao thuộc về cháu, châm thuộc về chú.”

Tiểu Bác Dụ gật đầu: “Được, chú tranh thủ luyện ra phi châm thần công cái thế.”

“Ừm, chú nhỏ, cháu xem trọng chú.”

Sau đó Tiểu Đào Đào cầm dao phẫu thuật vô cùng khoe khoang mà chạy đến bên người Lâm Ngọc Trúc nói: “Mẹ ơi, mẹ xem, con dao này hình như rất thích hợp với con.”

Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt hoảng sợ: ....

“Đinh, kiểm tra ra một tiểu bảo bối có tư chất tuyệt thế thần y, xin hỏi ký chủ có cần chuyển nhượng bổn hệ thống, để khoa học kĩ thuật của hành tinh chúng tôi hỗ trợ cô bé trở thành một thần y hay không?” Tiểu hệ thống vui vẻ nói.

Lâm Ngọc Trúc: ...

“Con bé còn nhỏ, tôi còn có hoàng vị cần nó phải kế thừa, xem sau này đi.”

“Thật sự muốn xem sao?chỉ cần một trăm triệu điểm cống hiến, tôi có thể đưa cô xuyên thời gian để nhìn tương lai.”

“Cảm ơn, không cần.”

“Chỉ có ngành y mới có thể kế thừa bổn hệ thống thôi nha~”

“Ừa, biết rồi.”

Lâm Ngọc Trúc nhìn Tiểu Đào Đào mặt mày vui vẻ múa may con dao phẫu thuật, kinh hồn khiếp vía thu con dao phẫu thuật lại, dọa nạt: “Tiểu Đào Đào, con dao này chỉ có bác sĩ mới có thể sử dụng thôi. Bây giờ con không thể chơi.”

Tiểu Đào Đào chớp chớp mắt, nói: “Thế con phải giống như bà nội, trở thành một bác sĩ.”

Lâm Ngọc Trúc ôn hòa cười, xoa đầu của Tiểu Đào Đào, nói: “Được, chúng ta sau này nói sau.”

....

Sau khi nghỉ hưu Lâm Ngọc Trúc ngày ngày ngồi trên ghế dựa trầm mê nghịch điện thoại.

Xem phim, đọc truyện, còn trẻ trung hơn cả người trẻ tuổi.

Sau khi trò Vinh Diệu nào đó ra mắt, cô cười hề hề, cứ thế trầm mê vào trong trò chơi.

Thẩm Bác Quận ngồi ở một bên nhìn đến quáng mắt.

Chờ tích đủ tiền mua Tôn Thượng Hương, Lâm Ngọc Trúc nhanh chóng mua hết đủ kiểu skin.

Khỏi quan tâm kĩ thuật ra làm sao, Tôn Thượng Hương trong tay cô chạy loạn khắp màn hình, Thẩm Bác Quận nhìn đến mơ hồ.

Lý Hướng Vãn ngồi ở bên cạnh xem một lúc, thấy Tôn Thượng Hương ép Tiểu Lỗ Ban đối diện ở dưới trụ không dám ra ngoài, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

Sau khi chiến thắng ván chơi, Lâm Ngọc Trúc thăng hạng lên cấp bậc kim cương, chỉ thấy cô cảm khái nói: “Không dễ dàng gì.”

Thẩm Bác Quận cũng cảm thấy không dễ dàng, cả đêm hận không thể không ngủ, mắng đồng đội suốt đêm, mới trở lại bậc kim cương, quả thực rất mệt tâm.

“Anh rót chút nước cho em, em xem môi em đều khô hết rồi kìa.” Thẩm Bác Quận vui tươi hớn hở nói.

Lâm Ngọc Trúc gật đầu: “Bạn già, anh thật tốt.”

Lý Hướng Vãn: ....

Sau khi Thẩm Bác Quận đi xa, Lý Hướng Vãn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh băng nhìn Lâm Ngọc Trúc, nói: “Lâm Ngọc Trúc, cô giấu tôi vất vả quá.”

Lâm Ngọc Trúc: ???

“Tôn Thượng Hương này chơi thạo phết nhỉ.” Lý Hướng Vãn có hàm ý khác nói.

Lâm Ngọc Trúc: ....

“Đều là thông gia rồi, còn tính toán cái này làm gì.”

“Hừ.”

“Hê, cô đừng trư bát giới nha, cứ như là cô từng tiết lộ vậy. Kẻ tám lạng người nửa cân cả thôi.”

“Cô nhìn ra từ khi nào vậy.” Lý Hướng Vãn đột nhiên tò mò nói.

“Từ lúc nào ấy hả, lúc xuống nông thôn là biết rồi. Rõ ràng như thế, phải nói rằng, trí tuệ của cô kém xa tôi lắm.”

“Khoác lác, cô cứ khoác lác.”

Lâm Ngọc Trúc nằm trên ghế dựa đong đưa rồi đong đưa, thích thú chơi thêm ván nữa.

“Mẹ nó chứ, Tôn Thượng Hương của tôi bị cấm rồi.” Lâm Ngọc Trúc vô cùng phẫn nộ nói.

Lý Hướng Vãn giành lấy điện thoại nói: “Bách Lý của tôi rất không tồi đấy.”

“Lúc này làm gì có Bách Lý.”

“Thế thì Hậu Nghệ.”

Sau đó.....

Nhìn vào chữ thất bại to tướng, Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt cạn lời nhìn Lý Hướng Vãn: “Bách Lý của cô sợ rằng không phải, trăm phát trăm không trúng đấy chứ?”

Lý Hướng Vãn: ....

Già rồi, già rồi.
Bình Luận (0)
Comment