Chương 948 - Tiểu Ngọc Trúc trải qua nguy hiểm kí 1
Tiểu Ngọc Trúc chỉ cảm thấy một giây trước còn xoay mòng mòng, một giây sau cảnh tượng liền có chút khiến cô hoảng sợ.
Vẻ mặt sợ sệt nhìn bốn phía, thứ đồ vuông vức lại còn sáng choang ở phía trước là cái gì?
TV?
Tiểu Ngọc Trúc chọt chọt màn hình máy tính, cẩn thận nhìn nửa ngày, hình như là TV.
Cái TV này còn rất tốt, có màu nữa, Tiểu Ngọc Trúc nghĩ như thế.
Lại nhìn về bốn phía của căn phòng, nhìn người qua lại ngoài cửa sổ, dáng vẻ đều vô cùng vội vàng, Tiểu Ngọc Trúc chớp chớp mắt, giấc mơ này của cô thật kì quái.
Tiểu Ngọc Trúc ngồi trên ghế xoay xoay, sờ đầu, lạnh run.
Ừm, xúc cảm cũng rất chân thật.
Mặt mày ngây ngốc nhìn quang cảnh trước mắt, Tiểu Ngọc Trúc nghĩ khi nào thì cô có thể tỉnh lại.
Đột nhiên màn hình TV trước mắt tắt đi, một mảnh đen thui, Tiểu Ngọc Trúc mím môi nhìn, lòng thầm suy nghĩ, đây là mất điện hả?
Nhưng ngẩng đầu nhìn đèn, ơ? Cái đèn này còn rất tốt, là hình tròn, còn rất sáng, ừm… cũng có nghĩa là, không mất điện....
Tiểu Ngọc Trúc lại ngây ngốc chớp chớp mắt, đột nhiên hoảng sợ sờ mó bốn phía của chiếc TV, đây là hỏng rồi sao?
Đừng nha, cô không có tiền đền đâu, này cần phải đền bao nhiêu tiền mới đủ.
Mẹ cô không đánh chết cô mới lạ.
Tiểu Ngọc Trúc nghĩ đến theo thói quen.
Sốt ruột sờ mó tìm tòi máy tính cả nửa ngày, cũng không tìm ra đầu mối gì, sau đó, nhìn bóng người trên màn hình, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Người trên màn hình là ai?
Tiểu Ngọc Trúc sờ sờ tóc của mình, phản ứng đầu tiên, là ngắn.
Lại nhìn vào thứ trong màn hình làm động tác giống y hệt cô, hai mắt của Tiểu Ngọc Trúc lập tức mở to, suýt nữa ngất xỉu.
Lúc còn đang mơ màng, chỉ nhìn thấy một cô gái trẻ mặc chiếc váy ngắn ôm lấy cơ thể vô cùng đẹp đi vào, trang điểm tinh xảo còn xinh đẹp hơn so với thần tiên trong tranh vẽ.
“Chị Ngọc Trác, em đã gửi tài liệu vào hòm thư cho chị rồi.”
Tiểu Ngọc Trúc hấp tấp gật đầu, thấy cô gái xinh đẹp này cười một cái, quay người đi mất, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nuốt nước miếng.
Hòm thư?
Tiểu Ngọc Trúc tìm ở trong phòng kiếm hòm thư khắp bốn phía, căn bản tìm hết phòng một lượt, cũng không nhìn thấy hòm thư nào.
Có nghĩa là, cô cần phải ra ngoài tìm xem, hòm tư nằm ở chỗ nào hả?
Tiểu Ngọc Trúc ngẫm nghĩ, ừm, chỉ còn cách này thôi.
Đây là mơ, nhất định là mơ, dựa theo tình huống trong mơ mà đi một lượt, không chừng một lúc nào đó liền bị dọa cho tỉnh lại thôi.
Càng nghĩ càng cảm thấy giấc mơ này thật kì quái.
Đều không sắp xếp một người đưa thư nào sao? Tại sao không trực tiếp cho cô, lại còn để vào trong hòm thư.
Khó hiểu quá đi.
Cứ như vậy, Tiểu Ngọc Trúc tìm hơn nửa giờ, cũng không tìm thấy hòm thư, thế là lại tìm cô gái lúc nãy, nói: “Tôi không thấy hòm thư....”
Chỉ thấy cô gái đó ngẩn ra, nghi hoặc hỏi: “Không thể nào, vừa gửi qua rồi mà.” Nói xong, liền động tay cầm vào đồ vật nhỏ màu đen trên bàn di tới di lui.
Tiểu Ngọc Trúc:.....
Chỉ thấy đối phương dường như dùng đồ vật này khống chế màn hình, nhấp hai cái, màn hình liền có phản ứng.
Đầu óc Tiểu Ngọc Trúc nhất thời ngây ngốc.
Cứ như thế nhìn màn hình đổi tới đổi lui, sau đó cô gái chỉ vào màn hình nói: “Chị Trác, chị nhìn đi, em đã gửi qua rồi.”
Tiểu Ngọc Trúc cúi người nghiêm túc nhìn màn hình, ngón tay mềm mại màu xanh nhạt chỉ vào chữ “đã gửi”.
Tiểu Ngọc Trúc chớp chớp mắt, xấu hổ cười, đứng dậy lặng lẽ về phòng.
Ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào đồ vật giống y hệt nằm trên bàn, nhìn cả nửa ngày.
Lẽ nào đồ vật này có liên quan đến TV.
Thế là duỗi tay động vài cái, sau đó nhìn chằm chằm màn hình, đang định bảo không có phản ứng gì thì màn hình liền sáng lên.
Đồng thời sáng lên còn có đôi mắt của Tiểu Ngọc Trúc, đồ vật này thật thần kì.