Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 949 - Chương 949 - Tiểu Ngọc Trúc Trải Qua Nguy Hiểm Kí 2

Chương 949 - Tiểu Ngọc Trúc trải qua nguy hiểm kí 2
Lúc nãy nhìn thao tác của cô gái đó, Tiểu Ngọc Trúc đùa nghịch với máy tính gần nửa giờ, mới lĩnh ngộ được nội dung chủ yếu của đồ vật nhỏ trong tay, sau đó nhấp mở thứ giống như hòm thư, nhìn thư phía trên cùng, Tiểu Ngọc Trúc rất chắc chắn, đây chính là thư mà cô gái đó nói tới.

Tiểu Ngọc Trúc thở dài một hơi, lại mở thư mới nhất được gửi tới, hửm?

Sao cũng không có vậy.

Cái này làm thế nào?

Chỉ thấy cô gái đó đi đến cửa rồi gõ cửa, hỏi: “Chị Trác, chị thấy thế nào?

Có thể in ra không ạ?”

Tiểu Ngọc Trúc do dự nửa ngày, gật đầu thâm trầm nói: “Có thể.” Sau đó tầm mắt chậm rãi di chuyển đến giao diện trên màn hình, xem từng cái một.

Thầm nói: Giấc mơ này quá chân thật rồi.

Xem gần một tiếng, cuối cùng Tiểu Ngọc Trúc nhấp mở một file, nhìn văn bản xuất hiện trên giao diện, mấy chữ này đếu biết, nhưng hồ sơ mời thầu là gì?

Tiểu Ngọc Trúc gắt gao nhíu chặt mày, váng đầu quá, còn choáng váng hơn cả lúc sốt.

Sau đó trông thấy trên bàn có một TV loại nhỏ hình chữ nhật? Đang lập lòe, nhạc vang lên.

Tiểu Ngọc Trúc nhìn chằm chằm vào điện thoại cỡ nhỏ lâu ơi là lâu.

Cuối cùng quỷ sứ thần sai ấn vào nút tròn màu xanh trên mặt điện thoại, chỉ nghe thấy bên trong truyền tới giọng khàn khàn của đàn ông: “Lâm Ngọc Trác.”

Tiểu Ngọc Trúc: đang gọi cô?

“Lâm Ngọc Trác?”

“Xin chào.”

“...., tới văn phòng của tôi.”

Đối phương nói mấy từ này xong liền cúp điện thoại.

Nhìn màn hình tối thui, đầu Tiểu Ngọc Trúc đầy dấu hỏi chấm.

Văn phòng? Mấu chốt là, cô đều không biết đối phương là ai.

Tiểu Ngọc Trúc:...

Cứ thế, cấp trên tiền nhiệm của Tiểu Ngọc Trúc ở văn phòng đợi cô gần nửa giờ, cuối cùng kéo kéo cổ áo, tay cầm tài liệu photo ra đi tìm cô, vào phòng nhìn thấy người vẫn đang bận làm việc ở trong văn phòng, khẽ thở phào nhẹ nhõm, ném tài liệu trong tay lên trên bàn, nói: “Tài liệu mà tổ cô nộp lên trên, cô có xem qua không?”

Tiểu Ngọc Trúc ngước nhìn người đàn ông vênh váo hung hăng, ánh mắt sắc như lưỡi dao phóng về phía cô, trong lòng run rẩy, giấc mơ này quá....

Nhìn về phía văn kiện trên bàn, Tiểu Ngọc Trúc thấy bề ngoài hình như rất giống với văn bản trong thư lúc nãy, ngẩng đầu, yếu ớt nói: “Xem qua… đại khái?”

Chỉ thấy đối phương cười lạnh, mặt mày hung dữ hỏi: “Đại khái? Lâm Ngọc Trác, cô đoạt hơn ngàn vạn mục tiêu cạnh tranh mà nói với tôi chỉ xem qua đại khái?”

Hơn ngàn vạn? Tiểu Ngọc Trúc thầm nói: đây là nói về tiền.

Người đàn ông mặc tây trang đi giày da, tướng mạo vô cùng không tầm thường nhìn ánh mắt ngây ngốc của Tiểu Ngọc Trúc vào lúc này, nhíu mày, lạnh giọng nói: “Xem ra, lời đồn là thật. Cô muốn đổi nơi công tác? Nhưng mà Lâm Ngọc Trác, cô nên có đạo đức thương trường chứ nhỉ?”

Tiểu Ngọc Trúc nghe thấy người đàn ông trước mắt lạnh giọng nghiêm nghị mà nói, đảo tròng mắt, rất nghiêm túc nói: “Tôi rất có đạo đức.” Thật đấy.

Chỉ thấy sắc mặt của đối phương càng ngày càng khó coi hơn.

Mắt của Tiểu Ngọc Trúc lóe lên, lời cô nói là thật mà.

“Hạng mục này cô không cần làm nữa, tôi cho cô thời gian suy ngẫm mấy ngày, cô tiếp tục ở lại, hay là đi nơi khác, cô tự quyết.” Người đàn ông cầm lấy tài liệu lên, nửa tức giận nửa nhẫn nhịn mà nói.

Lúc ra cửa thì dừng lại, nói với Lâm Ngọc Trác: “Cô thật sự không có trái tim sao?”

Tiểu Ngọc Trúc mím môi, vô cùng muốn nói, có chứ, chẳng phải đang đập bịch bịch đây sao.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh căm có chút nói không ra cảm xúc khác, trực giác nói cho Tiểu Ngọc Trúc, vẫn là không nói ra thì hơn.

Chỉ thấy đối phương cầm tài liệu trong tay nặng nề nện vào cửa một cái, nghiến răng nghiến lợi rời đi.

Tiểu Ngọc Trúc nhìn thấy người bên ngoài đều nhao nhao nhìn qua, dáng vẻ tìm tòi nghiên cứu, mím môi, vẻ mặt xấu hổ.

Giấc mơ này, chân thực quá quá quá rồi.
Bình Luận (0)
Comment