Chương 950 - Tiểu Ngọc Trúc trải qua nguy hiểm kí 3
Sau khi người đàn ông mặt lạnh rời đi, Tiểu Ngọc Trúc ngồi trên ghế cả nửa ngày, chờ bản thân tỉnh lại từ trong mơ.
Sự chờ đợi lâu dài khiến cô càng phát giác được điểm không thích hợp, duỗi tay nhéo đùi một cái, dùng lực cực mạnh.
Cảm giác đau đớn làm cô hít một hơi, biểu cảm của Tiểu Ngọc Trúc sững sờ nửa ngày, tình hình hiện tại hẳn không phải là mơ.
Nhìn bóng dáng phản chiếu lại trên màn hình, Tiểu Ngọc Trúc dùng những điều nhìn được nghe được suốt mười mấy năm bình sinh của mình, ra được một kết luận, mượn xác hoàn hồn.
Trừng mắt há hốc mồm sờ sờ mặt, trên màn hình hiện ra một người cũng kinh ngạc sờ khuôn mặt của mình.
Tiểu Ngọc Trúc hít sâu hai hơi, nhìn khắp bốn phía, đang nghĩ đến cô tới một thế giới như thế nào, dường như không khác biệt quá nhiều so với thế giới của cô.
Đây là quá khứ? hay là tương lai.
Ngập tràn suy nghĩ lâu thật là lâu, Tiểu Ngọc Trúc lục lọi hộc tủ của bàn làm việc, tìm được một cái túi da, lạy cái túi da, thầm nói: Xin lỗi, vào người cô thật không phải mong muốn của tôi, tha thứ, tha thứ.
Do dự mãi, vẫn là mở túi ra lục lọi tìm kiếm đồ vật liên quan đến nguyên thân, tìm một ít manh mối.
Tìm được một cái ví tiền, chìa khóa.
Lâm Ngọc Trúc mơ màng mở ví tiền ra, nhìn một xấp vé mời mới toanh, lấy ra một tấm, nhìn chủ tịch, đôi mắt lóe sáng, quá thân thuộc rồi, đây hẳn là niên đại mà cô biết.
Nhìn chằm chằm vào ông Mao một lúc lâu, Tiểu Ngọc Trúc đoán đây chắc hẳn là tiền, là tiền mà cô chưa thấy bao giờ, thế thì chứng minh đây là tương lai?
Lại nhìn ngày tháng phát hành trên tờ tiền, ừm, chắc là tương lai rồi.
Tiểu Ngọc Trúc lại lục ví tiền, có rất nhiều tấm thẻ hình chữ nhật, ngân hàng nông nghiệp? Sổ tiết kiệm để trữ tiền?
Tiểu Ngọc Trúc tiếp tục nhìn một chút, tìm được một tờ căn cước, nhìn bức ảnh trên đó, đây là...một kiểu chứng minh thân phận, ừm....chắc là phải rồi.
Tiểu Ngọc Trúc nhìn kĩ chữ trên giấy chứng minh, địa chỉ cư trú, cũng có nghĩa hẳn là nhà của nguyên thân?
Tiểu Ngọc Trúc vội vàng tìm giấy ghi chú, viết ra, lại lạy với bức ảnh trên chứng minh thư.
Tiểu Ngọc Trúc vẫn chưa biết đi làm với tan làm, trước khi tan làm, Tiểu Ngọc Trúc nghiên cứu một chút về đồ vật hư hư thực thực trong truyền thuyết đó là điện thoại, cô thấy ở bên ngoài có rất nhiều người đều dùng, đồ vật này hình như đối diện với mặt là có thể mở khóa, trượt ngang để mở liền buộc nhập mật mã.
Tiểu Ngọc Trúc vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào điện thoại một hồi lâu.
Cũng nhìn không hiểu.
Sau khi tan làm mọi người đều đi hết, cô xách theo túi đi ra ngoài, nhìn thang máy, lặng lẽ cùng đoàn người đi xuống, toàn quá trình cố nén biểu tình bình tĩnh, không lộ ra dáng vẻ chưa từng nhìn thấy việc đời, chờ ra khỏi thang máy, cô còn đặc biệt đứng ở trước cửa thang máy nhìn thật là lâu.
Đại khái hình như hiểu được gì đó.
Theo chân nhóm người ra khỏi tòa nhà làm việc, ngước nhìn tòa cao ốc bên ngoài, Tiểu Ngọc Trúc thầm nói: wow~
Tương lai của đất nước bọn cô cũng tốt quá đi.
Tiểu Ngọc Trúc nhất thời có chút hưng phấn và tự hào.
Ra khỏi tòa nhà làm việc thật lâu, Tiểu Ngọc Trúc mới lấy tờ giấy ghi địa chỉ ra, tìm một cô gái trông có vẻ rất tốt bụng rồi hỏi: “Xin chào, tôi có thể hỏi cô địa chỉ trên tờ giấy này ở đâu không.”
Chị gái nhìn Tiểu Ngọc Trúc một cái, nhận lấy tờ giấy dùng điện thoại tìm kiếm địa chỉ một chút, rồi nói với Lâm Ngọc Trác: “Chỗ này khá là xa, ngồi xe buýt phải đổi chuyến hai lần.
Cô là vừa tới thành phố này sao?
Nếu như vội thì không bằng bắt taxi qua đó, nếu như không vội thì ngồi tuyến 9 sau đó đổi tuyến 108 rồi lại đổi tiếp tuyến 127.