Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 951 - Chương 951 - Tiểu Ngọc Trúc Trải Qua Nguy Hiểm Kí 4

Chương 951 - Tiểu Ngọc Trúc trải qua nguy hiểm kí 4
Giữa đường....

“Tôi kiến nghị vẫn là bắt taxi đi thì hơn.” Chị gái rất thân thiện mà kiến nghị.

Tiểu Ngọc Trúc liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn, tôi biết rồi, thật là làm phiền cô rồi.”

Chị gái lắc đầu, trả tờ giấy lại cho Lâm Ngọc Trác, rồi rời đi.

Tiểu Ngọc Trúc thầm suy ngẫm bắt taxi là gì?

Đứng ở trên đường nhìn nhóm người bên đường, nghiên cứu bắt taxi như thế nào, nhìn mấy phút thì trông thấy một người vẫy tay với một chiếc xe, chiếc xe đó dừng lại, Tiểu Ngọc Trúc nhìn chữ trên chiếc xe vội vàng lướt qua, dường như đã hiểu, đây chính là giống với xe buýt, một cách dừng xe là có thể vẫy tay để dừng lại, gọi là bắt taxi?

Tiểu Ngọc Trúc đảo mắt, khẽ ho mấy tiếng, hít sâu hai hơi, chuẩn bị đi bắt taxi.

Hết sức chăm chú nhìn chằm chằm dòng xe cộ như nước chảy xem có xe taxi nào trống hay không.

Chỉ thấy một chiếc xe màu đen cực to dừng ở trước mặt cô, Tiểu Ngọc Trúc cau mày, dừng ở đây thì cô bắt taxi kiểu gì.

Vẻ mặt bất đắc dĩ chuẩn bị đổi chỗ, chỉ thấy chiếc xe đó mở cửa sổ xe ra, cô nhìn thấy là một người coi như là người quen, tiểu lãnh đạo lạnh lùng.

Chỉ thấy đối phương vẻ mặt nghi hoặc nói: “Xe của cô không lái mà để ở bãi đậu xe, rồi ở đây đợi xe?”

Tiểu Ngọc Trúc: ....Chị gái Ngọc Trác nhiều tiền thật, còn có cả xe.

“Hôm nay không muốn lái.” Tiểu Ngọc Trúc nhẹ nhàng nói.

Người đàn ông trong xe cười lạnh một cái, nói: “Lên xe.”

Tiểu Ngọc Trúc nhấp môi: “Tôi tự bắt taxi.”

“Thật sự chuẩn bị đổi công tác?

Lên xe đi.” Nghiêm Dịch Hành không tỏ ý kiến gì mà nói.

Tiểu Ngọc Trúc bước lên phía trước, nhìn chằm chằm vào chiếc xe cả nửa ngày.

Trong lòng rất hoảng, cái này mở như thế nào.

Nghiêm Dịch Hành suýt nữa bị tức đến bật cười, cắn răng mở đai an toàn, mở cửa xe, tức giận xuống xe, nhưng suốt quá trình luôn nén lại nỗi tức giận, ngược lại có vẻ có không ít phong độ, sải bước đi đến bên phải của xe, nghiến răng mở cửa xe ra, nhìn Tiểu Ngọc Trúc, chế nhạo nói: “Lâm Ngọc Trác, tư thái đừng có mà cao quá, công ty cũng không phải là không có cô thì không được.”

Tiểu Ngọc Trúc: ...

Nghĩ cả nửa ngày, rồi đáp lại: “Tôi biết.”

Nghiêm Dịch Hành: ...

“Lên xe?” Nghiêm Dịch Hành bị nghẹn đến đột nhiên không còn tức nữa.

“Ồ, cảm ơn.” Tiểu Ngọc Trúc khách sáo cười, sau đó ngồi lên xe, ừm, ít ra cũng biết mở cửa xe như thế nào rồi.

Sau khi Nghiêm Dịch Hành lên xe, Tiểu Ngọc Trúc vì cuộc sống mai sau mà tỏ vẻ lo lắng.

Sau đó thầm quan sát cử động sau khi lên xe của Nghiêm Dịch Hành, thấy đối phương làm gì, cô liền làm thế, rất thông minh biết thắt đai an toàn.

Đột nhiên có chút vui vẻ nho nhỏ, thực ra bản thân cũng đâu có ngốc.

Đứa nhỏ có thể vẫn còn nhỏ, nên bày tỏ lên trên mặt một chút.

Nghiêm Dịch Hành vừa lái xe vừa hỏi: “Rốt cuộc cô nghĩ như thế nào vậy.”

Tiểu Ngọc Trúc nhìn đối phương, trầm mặc.

Cô cũng muốn biết phải nghĩ như thế nào.

Nghiêm Dịch Hành: ...

Bầu không khí thật sự ngượng ngùng.

“Đi đâu?”

Tiểu Ngọc Trúc nói địa chỉ nhà, Nghiêm Dịch Hành đạp chân ga liền lái đến đó, Tiểu Ngọc Trúc nhìn quang cảnh lướt nhanh qua bên ngoài cửa sổ, ừm...xe này nhanh phết, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn tay nắm cửa một cái, theo bản năng đi nắm lấy.

Chỉ cảm thấy, không khí quanh người lạnh đi rất nhiều.

Tiểu Ngọc Trúc nhẹ nhàng thả tay nắm cửa ra, không nói gì nhìn ra ngoài cửa sổ, mẹ, phải làm sao bây giờ?

Sau khi thích ứng với bầy không khí ngượng ngập, Tiểu Ngọc Trúc đột nhiên không còn căng thẳng nữa, mà thả lỏng đầu óc, nghĩ tới tương lai của bản thân, người nhà của cô đâu?

Đây là thành phố nào?

Niên đại bao nhiêu?

Nhất thời đầu óc xoay chuyển đủ kiểu suy nghĩ, liền mơ mơ màng màng mà ngủ mất.

Nghiêm Dịch Hành thấy Lâm Ngọc Trác đã ngủ say, thở ra một hơi thật dài, nhíu chặt mi.

Lâm Ngọc Trác có chút khác thường.
Bình Luận (0)
Comment