.
Chương 140:
Quách Thụy quay về báo cáo công việc, tất nhiên chuyện anh ta nói đều liên quan đến Linda Tôn.
"Bà hai không chịu nhận tội, còn ra giá cao mời luật sư biện hộ mình, có điều với ba vụ án trước mắt, ít nhất bà ta phải ngồi tù mười năm." Quách Thụy nói.
"Lê Hiến thì sao?" Tô Lâm Lang hỏi.
Quách Thụy đáp: "Luật sư suy đoán ít nhất ông ta phải ngồi tù ba năm, y tá Mạch tỏ ý có thể giúp ông ta biện hộ để giảm hình phạt nhưng ông ta phải đồng ý ly hôn trước."
Với loại người cặn bã như Lê Hiến, việc ly hôn với ông ta quan trọng hơn khiến ông ta phải ngồi tù, Mạch Đức Dung quyết định như vậy là đúng.
Tô Lâm Lang hỏi tiếp: "Thế Lê Duệ bị phán mấy năm?"
Quách Thụy nhíu mày trả lời: "Do việc ám sát không thành, nhiều nhất ông ta chỉ bị phán năm năm tù, vả lại hiện giờ ông ta bị tàn tật nên mức án phạt có thể sẽ giảm bớt."
Tô Lâm Lang nói: "Anh vất vả rồi, quay về nghỉ ngơi đi."
Trong số những người tham gia hãm hại cô và Hạ Phác Đình, hai kẻ đáng hận nhất là Trương Hoa Cường và Lê Duệ.
Trước mắt Trương Hoa Cường vẫn đang lẩn trốn nên không cần nhắc đến hắn.
Còn Lê Duệ, một người bị liệt như ông ta sẽ phải sống trong tù, chịu hết tra tấn, sống trong tuyệt vọng và hối hận như giòi bọ.
Đây là nguyên nhân Tô Lâm Làng cố ý thả ông ta đi rồi lại đuổi theo chém ông ta.
Với cô, việc vô cớ tổn thương trẻ em là điều không thể tha thứ được, trong suốt quãng đời còn lại, ông ta có thể xin lỗi vô số lần nhưng mãi mãi sẽ không có ai tha thứ cho ông ta.
Tiện thể lúc này trong phòng có một người đàn ông to lớn đang nhìn vợ mình, đó là cậu cả Hạ.
Bây giờ cô hoàn toàn khác với lần đầu tiên anh gặp cô ở nông trường.
Ý anh không phải là vẻ bề ngoài mà là thần thái, hiện giờ cô nói tiếng Quảng Đông rất lưu loát, thỉnh thoảng còn đệm vào vài câu tiếng Anh, chỉ có dáng đi và phong thái khi múa đao vẫn mạnh mẽ giống như lúc ở Đại Lục.
Có diêud khi ở Đại Lục, thứ cô chặt là mía, còn ở Cảng Thành thì cô chém người.
Hiện giờ, từ trên xuống dưới trong nhà họ Hạ, ngày cả vệ sĩ trung thành của ông nội cũng rất kính trọng cô, chuyện này đúng là khó tin.
Rốt cuộc cũng chờ đến lúc Quách Thụy rời đi, cô không còn bận rộn nữa, thế là Hạ Phác Đình nói: "Anh đã mời bác sĩ từ Thụy Sĩ tới chữa trị bệnh thận của ông nội, tiện thể mời luôn bác sĩ khoa não đến trị liệu cho bạn nhỏ Liêu Ánh Hà luôn."
Đây là điều cô thích nghe, vì vậy Tô Lâm Lang tiếp lời anh: "Wow, vậy là cô bé sẽ được phẫu thuật sớm hơn dự kiến rồi."
Hạ Phác Đình mỉm cười nói tiếp: "Thì ra chú hai là người điều hành quỹ từ thiện của công ty, bây giờ chúng ta đã thu hồi lại. Anh nghĩ nên chuyển toàn bộ số tiền năm trăm nghìn đô la Cảng quyên góp được trong năm nay đến huyện Đam để sửa lộ. À phải, Tần Tràng Trường đã nhận được visa xuất nhập cảnh từ Ma Cao đến Cảng Thành rồi, không bao lâu nữa ông ta sẽ đến Cảng Thành khảo sát."
Tần Tràng Trường là bạn chiến đấu cũ của cha Tô, ông ta bị què, cũng vì bị thương nên ông ta mới xuất ngũ.
Đối với Tô Lâm Lang, Tần Tràng Trường cũng giống như cha cô.
Anh nhắc đến chuyện này làm cô rất vui, Tô Lâm Lang cười tươi để lộ hai lúm đồng tiền sâu hút: "Cậu Hạ có lòng rồi."
Nhưng lúc này cô vẫn tập trung đọc báo chứ không nhìn anh, còn nữa, sao cô lại gọi anh là cậu Hạ, cô nên gọi anh là anh Phác Đình mới đúng chứ?
Hạ Phác Đình nhíu mày nói tiếp: "Có một việc anh nghĩ rằng khá phiền phức."
Tô Lâm Lang lật một trang báo thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"
Hạ Phác Đình quay đầu sang hướng khác, anh không trả lời mà rầu rĩ thở dài.
Trông bộ dạng anh như vậy chắc là chuyện này rất nghiêm trọng.
Tô Lâm Lang đứng dậy khỏi ghế xoay, bước tới đặt tay lên đầu gối của anh: "Anh Phác Đình, rốt cuộc là chuyện gì thế?"
Khuôn mặt cô khá tròn và phúng phính như trẻ con, cộng thêm đôi mắt đầy hiếu kỳ làm cho Hạ Phác Đình muốn xoa nắn.
Anh nói: "Anh muốn nhờ em đi chung với anh đến tham gia buổi đấu giá của cuộc bất động sản vào tuần sau."
"Cục bất động sản? Anh muốn mua gì?" Tô Lâm Lang hỏi.
Hạ Phác Đình trả lời: "Bán đảo Hồng Sơn."
Phải rồi, Hạ Thị đã tích lũy một tỷ sáu trăm triệu để tranh giành bán đảo Hồng Sơn.
Theo như trong sách, Quý Đình Hiên, cậu cả nhà họ Quý đồng thời cũng là người từng bị bắt cóc vào năm ngoái sẽ giành được bán đảo Hồng Sơn.
Nhưng mà nhà họ Quý cũng không giữ được hòn đảo này lâu, chỉ sau vài năm, vì vấn đề nợ nần nên họ phải bán sang tay lại cho người khác.
Trong tương lai, giá trị của bán đảo Hồng Sơn còn cao hơn núi Thái Bình, theo nội dung trong sách, lúc bấy giờ vì xây dựng các tòa nhà cao tầng, các nhà kinh doanh bất động sản đã sử dụng bạo lực để phá hủy nhà cửa và ép người dân bản địa dời đi nơi khác, làm cho rất nhiều người dân bị hại.