.
Chương 141:
Cậu cả Hạ được xem như một nhà kinh doanh có lương tâm, bởi vì vừa rồi anh đã quyên góp năm trăm ngàn đô la Cảng cho huyện Đam. Nếu anh giành được bán đảo Hồng Sơn, nhưng có cô ở bên cạnh giám sát thì Hạ Thị cũng sẽ không dùng biện pháp bạo lực để ép người dân bản địa di dời.
Cho nên chuyện này không hề phiền phức, dù anh không bảo cô đi thì Tô Lâm Lang cũng sẽ đi theo.
Cô ngẩng đầu nhìn vào đen láy sinh động của chồng, thấy cặp lông mi dài của anh, cô không kìm được mà gieo tay chạm nhẹ vào chúng: "Được, em sẽ đi cùng anh, chúng ta cùng cướp bán đảo Hồng Sơn về."
Dù anh thấy ngón tay cô sắp chạm vào tròng mắt anh nhưng Hạ Phác Đình không hề tráng né mà vẫn nhìn thẳng vào cô: "Được."
"Lạ thật, bác sĩ đã nói não anh không có vấn đề gì, vậy tại sao anh lại không nhìn thấy chứ?" Tô Lâm Lang nói.
Hạ Phác Đình thở dài: "Không nhìn thấy cũng tốt mà!"
Người của bệnh viện đã từng sử dụng máy móc kiểm tra não bộ của anh và kết luận rằng não anh không hề bị tổn thương.
Nhưng kỳ lạ là Tô Lâm Lang đã thử rất nhiều lần, nhưng từ biểu hiện của Hạ Phác Đình thì anh thật sự bị mù.
Ngày nào Hạ Phác Đình cũng phải truyền dịch rất nhiều, nhưng vì hiện tại anh đang chữa bệnh ở nhà, y tá không tiện vào phòng chăm sóc nên Tô Lâm Lang phải trong chừng xem bình dịch còn nhiều hay ít.
Khi rảnh rỗi, hai việc mà cô thích làm nhất là tập thể hình và ngâm mình trong bồn tắm
Nếu cậu cả Hạ nhìn thấy được anh sẽ ngượng ngùng và chính cô cũng bất tiện.
Nhưng vì bây giờ anh đang bị mù nên vấn đề này dễ xử lý hơn nhiều.
Sau khi giãn cơ và tập thể dục ngoài sân, cô sẽ vào nhà, cởi quần áo và nằm vào bồn tắm.
Những lúc như vậy, cô chỉ cần đẩy xe lăn của cậu cả Hạ tới chỗ cửa phòng ngủ là được.
Tô Lâm Lang giãn cơ xong thì mở đầy bồn nước, pha một tách cà phê rồi cởi quần áo bước vào bồn tắm.
Chàng mù Hạ Phác Đình bị thương ở đầu gối, trong thời gian ngắn không thể đứng lên, mà anh lại không thích nằm trên giường nên đành phải ngồi trên xe lăn, im lặng chờ vợ ngâm trong bồn tắm. Thấy dịch trong bình sắp hết nên cô bước ra khỏi bồn, khoác áo choàng rồi gọi y tá vào.
Thấy Lương Nguyệt Linh bước vào, Hạ Phác Đình run run rẩy nói: "Đỡ tôi nằm xuống."
Lương Nguyệt Linh cảm thấy hơi lạ: "Chẳng phải cậu cả rất ghét phải nằm à, sao hôm nay anh lại muốn nằm?"
"Giúp tôi nằm xuống!" Cậu cả Hạ nghiến răng nói.
Cuối cùng, cô vợ đang mặc áo choàng tắm lại bước tới đỡ anh.
Sau đó, cô lại cởi quần áo trước mặt Lương Nguyệt Linh và chia sẻ bí quyết luyện tập sao cho làn da trở nên săn chắc với cô ấy.
Mãi đến lúc Hạ Phác Đình làm rơi ly nước xuống sàn nhà, Lương Nguyệt Linh mới vui vẻ rời đi, còn Tô Lâm Lang thì kéo áo choàng tắm lên che lại cơ thể.
...
Nói đến Linda Tôn, tuy bà ta kiên quyết không nhận tội nhưng ưu thế của bà ta đã mất.
Việc một sát thủ bị chém tới nỗi tay chân tàn phế đã khiến người dân Cảng Thành chấn động, thời gian gần đây tình hình trật tự an ninh ở Cảng Phủ đã tốt hơn nhiều nên không cần phải thắt chặt an ninh quá gây gắt nữa.
Rốt cuộc bà cả Hạ Hứa Uyển Tâm cũng có thể tới bệnh viện thăm con trai.
Chuyện trong nhà đã có quản gia Lưu lo liệu, Hạ Mặc bị đuổi ra ngoài, Hạ Phác Húc bị cắt đứt sinh hoạt phí, tất cả những người hầu có liên quan đến bà hai đều bị đuổi việc.
Trước khi đến bệnh viện, Hứa Uyển Tâm đã biết rõ mọi chuyện, điều khiến bà suy sụp nhất không phải là cổ tay và cổ chân chồng chất vết thương của con trai mà là chồng của bà, Hạ Chương.
Từ khi Băng Nhạn ra đời, bà và Hạ Chương vẫn luôn chiến tranh lạnh với nhau. Ngày con trai kết hôn, vì không chấp nhận con dâu nên dù Hạ Chương chủ động cúi đầu năn nỉ hồi lâu bà vẫn không đến tham dự.
Kết quả ông gặp phải vụ đấu súng và vĩnh viễn ngủ say.
Người nhà chỉ có thể ở trong phòng chăm sóc đặc biệt hai mươi phút nên Hứa Uyển Tâm không thể ở cạnh chồng nhiều.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, bà không thể tự bước đi mà phải nhờ đến sự giúp đỡ của vệ sĩ.
Cũng may có Mạch Đức Dung, người vừa trải qua đại nạn, vì đồng cảm nên bà ấy đã an ủi Hứa Uyển Tâm.
Nhân lúc rảnh rỗi Lương Nguyệt Linh đã kể cho Tô Lâm Lang nghe về chuyện mẹ chồng của cô.