.
Chương 491:
Cậu ta khoanh tay, đứng bên cạnh anh cả, bấy giờ mới ngại ngùng nói một câu: “Anh cả, trăm năm hạnh phúc nhé.”
Đương nhiên, cậu ta không biết rằng kể từ giây phút này, danh hiệu thiên tài của cậu ta sẽ bị chị dâu chà đạp tới không ngóc đầu lên nổi.
Chỉ sau vài lần thao tác, Quách Thụy đã tháo rời được chiếc xe lăn. Anh ta xem như cũng có kinh nghiệm, gỡ hai thanh sắt đen thùi lùi ra, hỏi: "Cậu ba, đây là súng AK hả?”
Hạ Phác Đình nhận lấy một khẩu, khó hiểu hỏi: “Phác Hồng à, nhà ta cũng có AK mà, chẳng lẽ em bất chấp nguy cơ tù tội chỉ để mang thứ này về thôi hả?”
Hạ Phác Hồng cho rằng anh cả không hiểu thì nhất định chị dâu cũng không hiểu, cậu ta đang suy nghĩ có nên giải thích cho bọn họ không thì nghe chị dâu của cậu ta nói: "Không. Đây là nòng súng HK, HK416, chất liệu là thép cacbon rèn nguội, trước mắt kỹ thuật này chỉ có ở nước Đức, trong chợ đen chỉ có một nòng súng như vậy thì chắc hẳn nó có giá khoảng mấy trăm ngàn đô la."
Quách Thụy nói: "Mợ à, tôi nghe người ta nói HK và AK không cùng đẳng cấp, nhưng tôi không hiểu nòng súng này với nòng súng của AK khác nhau ở chỗ nào?"
Cho dù cả hai cùng là một loại súng, anh ta làm vệ sĩ cũng không hiểu rõ chất liệu của từng bộ phận trên thân súng.
Nhưng chị dâu của cậu ba Hạ chẳng những hiểu mà còn giải thích được.
Cô nói: "HK là súng bắn tỉ với cự ly xa tới 2.5 cây số, nòng súng của nó được rèn bằng thép cacbon, có thể bắn đạn với tầm bắn là 2.5 cây số, là nòng súng có công nghệ đứng đầu ở hiện tại."
Cô quay đầu nhìn Hạ Phác Hồng, cô tán thưởng từ tận đáy lòng: "Không tệ, nó đúng là đồ tốt."
Mặc dù cậu ba Hạ cao ngạo, nhưng chưa từng được khen, chị dâu vừa khen cậu ta một câu thì không nhịn được mà sửa lại: "Đây là nòng súng mà em đã mài giũa, có thể bắn đạn với tầm bắn 3.8 cây số."
Quách Thụy am hiểu súng ngắm, anh ta vừa nhìn thì cảm khái: "Dùng loại súng này bắn tỉa với khoảng cách xa thì ai cũng sẽ chết."
Đúng vậy, cậu ba Hạ liều mạng mang về hai nòng súng mà chỉ có nước Đức mới có kỹ thuật rèn lạnh thép cacbon., nếu thứ này được cải tiến thì tầm bắn có thể lên tới năm cây số.
Hạ Phác Đình nhìn thấy trong nòng súng có cái gì đó thì lập tức rút ra.
Anh chỉ biết kiếm tiền, không biết chuyện quân sự, vừa mở ra xem thì thấy một tờ giấy to bị gấp gọn, anh lập tức hỏi em trai: "Cái này là cái gì?"
Chị dâu nhỏ còn đang chăm chú thưởng thức nòng súng, Hạ Phác Hồng thì đang âm thầm quan sát chị dâu nhỏ của cậu ta.
Cậu ta thấy cô yêu thích, nhìn nòng súng chăm chú như vậy, Hạ Phác Hồng cảm thấy tiền cậu ta bỏ ra là xứng đáng.
Mà cậu ta đang suy nghĩ, Tô Lâm Lang biết dùng súng nên hiểu súng là rất bình thường.
Nhưng liên quan đến bản vẽ, lại còn là vương quốc Anh hùng vĩ ở hiện tại, chắc chắn cô sẽ không hiểu thiết kế của tàu thuyền.
Khi một thiên tài gặp một thiên tài khác thì sẽ thưởng thức, đồng thời sẽ thích khiêu khích một chút.
Hiện tại Hạ Phác Hồng đang có tâm lý này.
Cậu ta cười nói: "Anh cả à, chị dâu em đã hiểu mọi thứ thì anh hãy để chị ấy giải thích cho anh nghe đi."
Hạ Phác Đình nghe theo mệnh lệnh của cha và ông nội là đến làm người làm công cao cấp cho những đứa em trai, kiếm tiền cho bọn họ.
Nhưng tính cách của anh khá xấu, anh còn rất mệt nên nói: "Đừng thừa nước đục thả câu, em mau nói đi, nói xong chúng ta đều phải đi nghỉ ngơi!"
Hạ Phác Hồng chính là loại người mỉm cười dịu dàng, lại có thể khiến người ta tức chết, cậu ta đang chờ câu này của anh cậu ta.
Cậu ta nói: "Em đã nói ngày mai sẽ giải thích cho mọi người."
Rồi nói tiếp: "Nhưng chị dâu nói chị ấy hiểu hết nên phải để chị ấy nói."
Bọn họ là anh em, tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, mà chỉ cần là làm em trai thì đều thích khiêu chiến một chút quyền uy của anh trai.
Cho nên Hạ Phác Đình trừng em trai mà cậu ta không sợ còn nói: "Mọi người cứ từ từ nói chuyện, em phải nghỉ ngơi, tạm biệt."
Phải biết, hôm nay là lần đầu tiên cậu cả Hạ phạm pháp, kết quả là bị em trai mà anh tự tay cứu về xem thường rồi?
Hạ Phác Đình trừng cậu ta nhưng Hạ Phác Hồng vẫn rất kiêu ngạo, nhún vai với vẻ mặt anh không thể làm gì được em.