.
Chương 492:
Em trai vừa mới về nhà, Hạ Phác Đình cũng không tiện để dạy dỗ cậu ta, hai anh em nhìn nhau chằm chằm, mắt to trừng mắt nhỏ.
Đương nhiên, khi Tô Lâm Lang thấy người chồng công tử bột của cô bị em trai là con gà ốm bắt nạt thì cô không làm nữa.
Cô nhận lấy bản vẽ, thật ra danh hiệu trên bản vẽ là tiếng Anh: Optoelectronic director.
Tô Lâm Lang xem rồi lắc bản vẽ, cố ý hỏi Hạ Phác Hồng: "Phác Hồng, tại sao trên này đều là tiếng Anh?"
Hạ Phác Hồng giống như những người lần đầu gặp Tô Lâm Lang, đều cho rằng cô không hiểu tiếng anh.
Dù sao cậu ta và chiếc xe lăn của cậu ta đều được chị dâu cứu ra từ sân bay, với tính nhỏ nhen của cậu ta cũng đã đùa nghịch đủ rồi, nên cậu ta chuẩn bị tinh thần phổ cập khoa học cho chị dâu nhỏ không hiểu tiếng Anh của cậu ta, nói thành quả nghiên cứu khoa học của cậu ta.
Nhưng ngay khi cậu ta chuẩn bị giải thích, Tô Lâm Lang quay đầu nói với Hạ Phác Đình: "Anh Phác Đình, đó là bản thảo thiết kế dụng cụ điều khiển quang điện quân dụng của tàu mẹ, nếu em đoán không sai, chắc hẳn nó được phân phối trên tàu khu trục cỡ lớn."
Trong nháy mắt Hạ Phác Hồng há to miệng.
Cho nên thế mà chị dâu của cậu ta hiểu bản thảo thiết kế của thiết bị trên thuyền sao?
Trong ánh mắt kinh ngạc của Hạ Phác Hồng, Tô Lâm Lang quay đầu nhìn cậu ta, nói thêm: "Dụng cụ điều khiển quang điện có thể tiến hành điều khiển thuyền chiến đấu chống tàu ngầm, còn có thể làm điểm tựa của vũ khí tầm ngắn, tăng cường điều khiển đối phó với súng đạn và đại bác, đúng không?"
Hạ Phác Hồng như bị sét đánh, cậu ta sửng sốt, lại lùi về sau vài bước.
Đúng vậy, bản thảo thiết kế của cậu ta chính là dụng cụ điều khiển quang điện quân dụng.
Đây là một loại thiết bị điều khiển quân sự kiểu mới trên tàu chiến chở khách.
Nó không giống với nòng súng rèn lạnh bằng thép cacbon, thứ đó chỉ cần tiền thì có thể mua được tại chợ đen.
Nhưng dụng cụ điều khiển quang điện của Hạ Phác Hồng, là cậu ta dựa vào cơ sở của thiết bị quang điện tại vương quốc Anh để nghiên cứu phát minh, thiết kế ra nó.
Đây cũng là nguyên nhân cậu ta muốn giấu nó ở trong nòng súng để mang về.
Nó là thiết bị kỹ thuật quân dụng về quang điện cao cấp nhất chỉ có tại vương quốc Anh, cũng thuộc về bí mật quân sự.
Nếu như đi qua kiểm tra an ninh chính quy thì Hạ Phác Hồng căn bản không thể vượt qua được.
Nhưng chưa nói tới việc Tô Lâm Lang là một cô gái bình thường, theo lý mà nói cho dù nhân viên thiết kế tàu ngầm, tàu chiến chuyên nghiệp ở nước Hoa thì chắc hẳn cũng chưa từng thấy bản thảo thiết kế như vậy mới đúng.
Nhưng cô không những nhận ra ngay lập tức mà còn có thể giải thích rõ từng công năng của nó?
Lồng ngực Hạ Phác Hồng dính đầy máu mũi khi bị chị dâu đánh, mũi cậu ta sưng lên.
Cậu ta không ngờ chị dâu có hiểu biết về mặt dụng cụ quân sự và tàu chiến như vậy, cậu ta không ngờ tới nên có hơi mờ mịt.
Lúc này, To Lâm Lang nhìn chằm chằm vào bản thảo còn nói: "Đây chỉ là nửa phần của bản thảo, phần còn lại ở đâu?"
Hạ Phác Hồng cầm nòng súng khác lên nói: "Trong này."
Tổng cộng có hai nòng súng, mỗi một cái có một nửa bản thảo, hai tấm bản thảo cộng lại mới là toàn bộ tài liệu của dụng cụ điều khiển quang điện.
Đây là lý do cậu ta đòi tiền trong nhà, nên vẽ ra để giao nộp bản thảo đơn giản, bản thảo gốc là một xấp tài liệu siêu dày mới đúng.
Phải biết, về phương diện quân sự ở Đại Lục bây giờ chỉ kém hơn vương quốc Anh ở phần trang bị quân sự hải quân.
Đây đúng là đồ tốt, cũng không uổng công Tô Lâm Lang chạy đến sân bay vớt cậu ta về nhà.
Hơn nữa nhìn bản vẽ này thì Tô Lâm Lang không nhịn được muốn có nó, Hạ Phác Hồng tài giỏi như thế, lại cho về vương quốc Anh thì quá tiếc.
Trong thâm tâm cô nghĩ như vậy, nhưng đương nhiên cô sẽ không thể hiện trên mặt
Cô chẳng những là chị dâu của Hạ Phác Hồng mà còn là chủ tịch của Hạ Thị, mà loại người tự cao ỷ mình có tài như Hạ Phác Hồng, với cái nhìn của Tô Lâm Lang về đàn ông thì bạn không thể thể hiện sự tán thưởng sùng bái với anh ta, càng lạnh nhạt, cao ngạo hơn anh ta một chút mới thu phục được anh ta.
Cho nên cô cố gắng giả vờ lạnh nhạt hỏi: "Chỉ có hai cái này thôi sao?"
Cô cho rằng cậu ta chỉ mang hai món đồ này tới, kết quả cô nghe thấy Hạ Phác Hồng nói: "Đương nhiên còn nữa."
Cuối cùng cậu ta không còn đắc ý như vừa rồi mà cực kỳ ngoan ngoãn, cậu ta xoay người tháo xe lăn, vừa tháo vừa nói: "Chị dâu, còn một thứ nữa, đây là món đồ quan trọng nhất mà em mang về!"