[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1086

Chương 1086 -
Chương 1086 -

Hôm nay đúng lúc Nghiêm Lẫm được nghỉ, bế con gái nhỏ không chịu buông tay, cứ cất giọng là gọi Quả Quả, cục cưng, đúng là quá mức.

Ninh Yên không nhịn được mà phàn nàn: "Đừng cứ ôm nó mãi, nếu con bé bị anh bế quen thì phải làm sao? Em phải đi làm ngay sau khi hết cữ, mẹ thì nghỉ việc để giúp em bế con, đã ngừng làm việc để giúp tôi chăm sóc con cái, một người thì quá sức, cuối cùng không phải lại vứt cho em sao? Chẳng lẽ đến tối em không phải ngủ?”

Nghiêm Lẫm miễn cưỡng đặt con gái xuống, nhẹ nhàng đắp chăn cho con bé: "Tìm bảo mẫu làm tại nhà đi, thường ngày anh không giúp được gì nhiều."

Trong nhà đã có một bảo mẫu làm việc nhà, một ngày phải chạy ba nhà, lại còn là nhân viên tập đoàn, không xem như là thuê riêng, có đôi lúc cũng không tiện lắm.

Nhưng chỉ có thế này mới có thể xem như phù hợp với quy tắc, thuê bảo mẫu riêng thì quá bắt mắt.

Không phải Ninh Yên không muốn: "Em cũng muốn tìm một người có thể chăm sóc trẻ sơ sinh, nhân cách tốt, hoàn cảnh gia đình rõ ràng, biết tường tận gốc rễ, tay chân nhanh nhẹn."

Những người như vậy rất khó tìm.

Nghiêm Lẫm suy nghĩ một hồi: "Đợi lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho ông nội, mượn dì Tịnh một khoảng thời gian trước, đợi đứa nhỏ tròn một tuổi sẽ tốt hơn."

Dì Tịnh là bảo mẫu đã chăm sóc Nghiêm Lẫm và sắp nghỉ hưu.

Ánh mắt Ninh Yên sáng lên, ý tưởng này rất hay: "Hỏi dì ấy xem dì có muốn đến không? Em sẽ trả gấp đôi tiền lương, nếu dì đồng ý, chúng ta sẽ chu cấp cho dì khi về già, về sau cũng không khiến mấy người thân trên danh nghĩa kia chú ý."

Dì Tịnh mất chồng khi còn trẻ và đã tái hôn, nhưng không có kết quả tốt, bà còn mất đi khả năng sinh sản, vì vậy bà không muốn lấy chồng nữa, hết lòng làm bảo mẫu cho gia đình cán bộ.

Những năm qua bà ấy đã làm tròn nhiệm vụ, bà cũng vô cùng yêu quý Nghiêm Lẫm.

"Cốc cốc." Giọng nói của Dương Liễu vang lên bên ngoài: "Thầy Từ và cô Kim đã trở lại, đúng rồi, bọn họ còn dẫn theo hai mẹ con Tiểu Bội và hai cô gái nhỏ lạ mặt."

Vợ chồng Từ Đạt nghe được tin tức con mình trước Tết Nguyên đán, họ không nói lời nào mà đến thủ đô, cũng không biết tình hình thế nào.

Khi Ninh Yên nhìn thấy bọn họ, cô sững sờ vài giây, nhưng nhanh chóng che đậy, nói: "Thầy cô. Hai người trở lại khi nào?"

"Vừa mới về." Vợ chồng Từ Đạt sụt cân, khuôn mặt hốc hác, tinh thần sa sút.

Hai mẹ con Tiểu Bội vẫn ổn, còn hai cô bé lạ mặt thì rất gầy gò, ánh mắt rụt rè.

"Đây là hai đứa cháu gái của tôi, Từ Tả, Từ Hữu, cha của chúng..."Mắt Từ Đạt đỏ hoe: "Qua đời hai năm trước rồi, mẹ chúng thì tái hôn, tôi đưa bọn chúng về."

Ninh Yên khẽ thở dài trong lòng, chờ đợi lâu như vậy chính là kết quả đáng tiếc như vậy.

"Chia buồn với mọi người."

Cô vẫy tay gọi hai bé gái: "Lại đây."

Hai đứa trẻ nắm chặt tay ông bà, Kim Tú Nhi nhẹ nhàng đẩy bọn họ: "Đi đi, cô gái xinh đẹp này rất giỏi, cô ấy là ân nhân cứu mạng ông bà.”

Bây giờ yêu cầu cô bảo hộ cho hai đứa trẻ này, hai người đã lớn tuổi rồi, cũng không biết có thể sống được bao nhiêu năm nữa, hai đứa trẻ này vẫn còn nhỏ, họ thực sự không đành lòng, ôi.

Hai cô bé nhỏ rụt rè đi tới, Ninh Yên nhìn vài lần, trông rất giống nhau, chẳng lẽ là chị em sinh đôi sao?

Cô nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa bé: "Đừng sợ, sau này đây sẽ là nhà của các cháu, cô hứa, các cháu sẽ không phải lang thang khắp nơi nữa, sẽ không còn cô đơn, sẽ không ai dám bắt nạt cháu."

Nhìn những công lao mà vợ chồng Từ Đạt đã làm trong những năm qua, cô sẵn sàng bảo vệ họ chứ đừng nói đến một hai đứa bé yếu đuối vô tôi.

Từ Tả chỉ cảm thấy đầu mình nóng lên, đôi mắt ẩm ướt, nhà ư? Bọn họ có nhà rồi?

Nước mắt Từ Hữu lã chã rơi xuống, cô bé đột nhiên ôm lấy Ninh Yên khóc, giống như muốn khóc hết nỗi lòng..

Ninh Yên khẽ thở dài, bảo Dương Liễu lấy hai chiếc khăn quàng đỏ, tự tay thắt lại, "Đây là quà gặp mặt, cô hy vọng sau này tất cả các cháu sẽ rực rỡ, không gặp tai họa, khó khăn."

Bình Luận (0)
Comment