Mọi người mồm năm miệng mười phát biểu ý kiến, tiếp thu ý kiến của quần chúng.
“Tôi cảm thấy con đường tiêu thụ của chúng ta đã có sẵn, cứ làm theo những ví dụ trước kia là được.” Đây là lời của bí thư Ngưu nói, ý tưởng bảo thủ nhất.
Đầu óc Diệp Hưng Học xoay chuyển nhanh nhất: “TV của chúng ta tỏa sáng rực rỡ ở trên hội chợ xuất khẩu, mì ăn liền lần này có phải cũng nên đưa đến hội chờ xuất khẩu hay không?”
Ninh Xuân Hoa hơi trầm ngâm: “Kỹ thuật TV là kỹ thuật đứng đầu thế giới, được mọi người hoan nghênh là bình thường, nhưng mì ăn liền không có kỹ thuật quá phức tạp, có ưu thế gì có thể chiến thắng? Không bán được giá cao đâu.”
“Vậy dùng giá cả ưu đãi để mở ra nguồn tiêu thụ, trước tiên chiếm cứ thị trường nước ngoài đã.” Ở phương diện tiêu thụ Diệp Hưng Học rất chuyên nghiệp: “Hoặc là phối hợp TV và mì ăn liền để bán ra cũng là một ý tưởng hay.”
Ninh Yên nhướng mày: “Nói nghe thử?”
Không thể không nói, trong số đông đảo cấp dưới của cô, biểu hiện của Diệp Hưng Học là sáng mắt nhất, kỹ xảo tiêu thụ cao minh, rất nhạy bén.
Trong lúc mọi người còn chưa rõ khái niệm về ý tưởng này Diệp Hưng Học đã bắt đầu vận dụng mọi thứ rất linh hoạt: “Mọi người đều đã học qua việc gắn chặt tiếp thị quảng cáo vào bán hàng ở trên lớp rồi, quảng cáo mì ăn liền ở trên TV, hoàn toàn có thể thử nghiệm xem.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nghe ra cũng có chút đạo lý: “Ninh tổng, cô thấy sao?”
Ninh Yên không vội vàng tự mình dùng những phương pháp của tương lai áp dụng vào thời đại này, mọi người đều cần phải trưởng thành.
Cho dù không phải chuyên phụ trách công việc tiếp thị, nhưng chỉ cần là nhân viên quản lý đều cần hiểu môn học đầy học vấn này.
Có rất nhiều giám đốc điều hành kinh doanh đều xuất thân từ nền tảng tiếp thị.
“Mọi người đều quay trở về ngẫm kĩ lại phương án tiếp thị cụ thể đi, làm như thế nào khoa học hợp lý, có thể làm cho người tiêu thụ có thể tiếp thu, đây là hạng mục khảo hạch năm nay.”
Mọi người đều đã quen với việc Ninh Yên khảo hạch không có thời gian cố định: “Được.”
Ninh Yên kết thúc cuộc họp xong thì trở lại văn phòng, bí thư đang nhận điện thoại, nhìn thấy cô hai mắt sáng ngời: “Ninh tổng, đồng chí Nghiêm Lẫm tìm cô.”
Ninh Yên hơi sửng sốt một chút, thời gian này tìm cô? Đã xảy ra chuyện sao? Trong lòng cô nhảy dựng lên tiếp nhận lấy điện thoại: “A Lẫm, làm sao vậy?”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh quen thuộc: “Không phải anh tìm em, là thủ trưởng Đường tìm em.”
Hóa ra là dò hỏi chuyện về mì ăn liền, tim Ninh Yên an tâm đặt về chỗ cũ.
“Đương nhiên không có vấn đề gì, vậy em đi qua liền.”
Ninh Yên đi tới bộ đội, được đưa tới phòng họp, nhìn thấy một đám mặc quân trang màu lục, cô có hơi khó hiểu.
Bày trận thế này là tình huống gì?
Cô liếc mắt một cái nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc ở trong đám người, Nghiêm Lẫm, hắn nhìn cô hơi hơi mỉm cười, chớp chớp mắt.
Khóe miệng Ninh Yên cong lên.
Đường Tam Phong vẫy vẫy tay về phía cô: “Đây là đồng chí Ninh Yên của tập đoàn Cần Phong, nghe nói tập đoàn của bọn họ nghiên cứu phát minh ra mì ăn liền, vô cùng tiện lợi, nhìn xem thử có phù hợp để chuẩn bị lương thực chiến đấu hay không?”
Ninh Yên bừng tỉnh, xúc giác của hắn thật sự nhanh nhạy.
Cô mang theo hai thùng mì ăn liền đến đây, mời mọi người cùng ăn thử, mọi người cũng là lần đầu được nếm thử mì ăn liền, cảm giác rất mới lạ.
Theo hiểu biết của Ninh Yên, thời kỳ kháng Mỹ viện Triệu đều ăn mì xào, không phải có câu nói một miếng mì xào một miếng tuyết sao?
Mà loại mì xào đó không phải là mì xào giống thời hiện đại, mà là mì cao lương, mì đậu nành, mì tiểu mạch các loại xào chung với nhau mà thành, vô cùng khô, thời gian bảo quản cũng rất lâu.
Hiện tại hẳn là có bánh nén khô thêm thịt hộp, ưu điểm là dễ giải quyết vấn đề đói bụng, khuyết điểm là rất khát nước, đi ra bên ngoài nhóm lửa sẽ dễ bại lộ mục tiêu.
Ninh Yên chủ động nói: “Thật ra để làm lương thực trong chiến đấu có hơi miễn cưỡng, khá nhanh đói, bánh nén khô sẽ no lâu hơn, hạn sử dụng cũng dài hơn.”