[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1120

Chương 1120 -
Chương 1120 -

Đường Tam Phong buồn cười nói: “Cô cũng quá thật thà rồi.”

Mọi người đều có thiện cảm với Ninh Yên, làm việc đáng tin cậy, lại có sự quyết đoán, giải quyết được vấn đề việc làm của gia đình quân nhân, giải quyết được nỗi lo về sau của bọn họ.

Ninh Yên linh động nói: “Đây là sự thật, thật ra muốn giải quyết vấn đề này cũng không khó, nghiên cứu ra đồ ăn tự sôi là được nha.”

Đường Tam Phong hơi không hiểu hỏi lại: “Đồ ăn tự sôi?”

Ninh Yên giới thiệu đơn giản: “Chính là thứ không cần dựa vào lửa hay điện để đun nóng, không cần đốt lửa mà chỉ cần mang theo một cái túi tự sôi, gặp phải nước sẽ nóng lên, sau vài phút là có thể ăn được đồ ăn nóng hôi hổi, cơm trắng, mì sợi, cái nào cũng có thể ăn.”

Điều này làm cho mọi người thấy hứng thú: “Mau cho chúng tôi xem thử.”

Ninh Yên buông tay: “Cái này… đối với người thường mà nói không phải là nhu yếu phẩm, chúng tôi không có nhu cầu nghiên cứu phát minh ra.”

Có điều, nếu bán ra được nước ngoài thì sao? Để cô suy nghĩ kĩ lại xem sao.

Mọi người có chút thất vọng: “Cho nên đó chỉ là một khái niệm thôi sao?”

Ninh Yên khẽ gật đầu, tâm tư xoay mấy vòng nói: “Có điều tôi có phương pháp chế tạo đại khái, mọi người có thể tự mình nghiên cứu xem, túi tự sôi có ba thành phần chính, phân biệt là…”

“Khụ khụ.” Đường Tam Phong cắt ngang lời nói của cô: “Đồng chí Ninh Yên, thực đơn của nhà ăn hôm nay có thịt bò, cô ở lại ăn cơm đi.”

“Được thôi.” Ninh Yên lập tức đồng ý lời mời, những người khác hai mắt nhìn nhau, thần sắc thay đổi.

Chờ đến khi kết thúc hội nghị Nghiêm Lẫm liền đi về phía vợ mình, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, tay nhỏ có hơi lạnh: “Sao lại mặc ít đồ như vậy? lạnh không?”

Sau khi Ninh Yên sinh con xong tay chân cô rất dễ bị lạnh, sinh con nhỏ bị tổn thương khí huyết.

“Không lạnh, em mặc rất dày mà.”

Nghiêm Lẫm hơi hơi nhíu mày lại: “Sao lại không mang bao tay vào?”

Có một kiểu lạnh, gọi là mẹ cảm thấy con lạnh là con đang lạnh, có một kiểu đói, gọi là mẹ bảo con đang đói nghĩa là con đang đói.

Có một kiểu tình yêu, gọi là chồng của bạn cảm thấy bạn lúc nào cũng bị lạnh.

Thẩm Kiến Thiết chạy lại, tươi cười gọi: “Em dâu, buổi tối có tiệc liên hoan, hai người cùng nhau đến đi.”

Hắn đã từng là cộng sự của Nghiêm Lẫm, có điều Nghiêm Lẫm thăng chức quá nhanh, hắn không theo kịp.

Nghiêm Lẫm giải thích: “Cậu ta phải đến trường quân đội học tập, thời gian một năm.”

Ninh Yên vui mừng thay cho Thẩm Kiến Thiết: “Chúc mừng cậu.”

Thông thường đi đến trường quân đội học tập là tiết tấu sắp được thăng chức.

Cả người Thẩm Kiến Thiết đều tràn đầy hứng khởi: “Là đoàn trưởng Nghiêm đề cử tôi đó.”

Ninh Yên liếc mắt nhìn Nghiêm Lẫm một cái, chức đoàn trưởng của hắn cũng đã làm mấy năm, có phải cũng sắp động đậy rồi hay không? Có điều nếu hắn lại thăng cấp tiếp thì sẽ phải đến chỗ khác làm việc.

Đường Tam Phong đưa hai vợ chồng Ninh Yên đến nhà ăn ăn cơm, bữa cơm tiêu chuẩn cao hơn bình thường, gọi một bàn thức ăn.

Nồi thịt bò hầm mới nấu nóng hổi, trong nước súp có đậu phụ và khoai tây làm nước canh đậm đà hơn, ăn vô cùng ngon miệng.

Nghiêm Lẫm gắp hai miếng thịt bò cho cô, Ninh Yên thong thả ung dung cắn vào, hầm rất mềm, đưa vào miệng là tan.

Bỗng nhiên Đường Tam Phong nhìn qua nói: “Cô luôn luôn là người thông minh, tại sao hôm nay lại phạm phải sai lầm?”

Ninh Yên chỉ mỉm cười, ăn từng miếng từng miếng thịt.

Đường Tam Phong bỗng nhiên hiểu ra, tức giận trừng mắt liếc cô một cái: “Cô làm vậy là vì đã đoán được trước tôi sẽ cắt ngang phải không?” Đây gọi là Khương Thái Công câu cá, cá tự nguyện cắn câu.

“Nhìn thấu không nên nói toạc ra.” Ninh Yên tinh nghịch chớp chớp đôi mắt.

Đường Tam Phong dở khóc dở cười: “Cô so với hầu tinh còn tinh quái hơn nhiều, có điều vì sao cô lại không tự mình nghiên cứu ra sản phẩm, sau đó đưa hàng hóa bán lại cho chúng tôi?”

“Vật tư quân nhu vẫn là không nên nhúng tay vào.” Từ trước đến nay Ninh Yên làm việc rất có chừng mực, trong lòng có điểm mấu chốt, cái gì có thể làm cái gì không thể làm đều phân chia rất rõ ràng.

Đường Tam Phong hơi hơi gật đầu, tính của cô không phải là kẻ trong mắt chỉ có tiền bạc, ánh mắt biết nhìn xa trông rộng, biết tiến biết lùi.

Bình Luận (0)
Comment